Điêu Gia và Tiểu Anh cũng không khỏi gật đầu, rất tuyệt, rất tuyệt.
Hơn nữa người này hiểu chuyện hơn so với nam nhân độc ác kia, còn biết nấu cơm ngon cho họ ăn.
Chỉ cần điểm này thôi, y đã hơn đứt nam nhân độc ác kia rồi.
Điêu Gia liều lĩnh nói thầm với Vân Thiên Vũ khen ngợi Phượng Vô Nhai.
Không phải vì nó thích Phượng Vô Nhai mà bởi vì nó ghét Tiêu Cửu Uyên cho nên tình nguyện thiên vị Phượng Vô Nhai: “Chủ tử, người nam nhất tốt nhất thế gian đó, phải ra tay giữ lấy nếu không sẽ bị người khác cướp mất.”
Điêu Gia vừa ăn vừa nói, Vân Thiên Vũ vỗ vào đầu nó. Ăn của ngươi đi.
Phượng Vô Nhai nhìn mọi người trong sảnh, không nhìn được cười rộ lên.
Xem ra cố gắng của y không hề uổng phí.
Thật ra từ nhỏ y đã biết nấu ăn, hơn nữa rất thích nấu ăn, dường như đây là một sự hứng thú bẩm sinh.
Bây giờ nhìn thấy món ăn bản thân mình làm được người khác đón nhận, Phượng Vô Nhai cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trong sảnh mọi người ăn rất vui vẻ.
Bên ngoài, có một bóng dáng bay tới, đáp xuống trong sảnh.
Nhìn thấy mọi người trong sảnh vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên Tiêu Cửu Uyên cảm thất rất gai mắt, đặc biệt là cảnh tượng vui vẻ kiểu này, khiến trái tim hắn trầm xuống.
Đáng tiếc người trong sảnh không hề để ý tới tâm trạng của hắn.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên thấy Tiêu Cửu Uyên tới, gọi: “Tiêu Cửu Uyên, người đã ăn chưa? Nếu chưa ăn thì lại đây ăn chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994603/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.