Tiêu Cửu Uyên không nói gì mà nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ ngay lập tức hiểu ngay, Tiêu Cửu Uyên muốn nàng dùng dược khống chế Đỗ Giang, làm cho Đỗ Giang phải nói thật: “Điều này ta có thể làm được.”
Phượng Vũ Nhai nhướn mày, vô cùng bực tức đối với sự ăn ý của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, y lại tiếp tục nói: “Nếu thái tử bị bắt vào hình bộ, ngươi nói hoàng thượng có mà hạ chỉ xử tử thái tử vì chuyện nàykhông?”
Tiêu Cửu Uyên nhìn Phượng Vô Nhai khẽ cười nói: “Huynh ấy xử tử hay không xử tử thái tử thì thanh danh của thái tử cũng đã không còn, nếu hoàng thượng không xử tử thái tử, bách tính không những thất vọng với thái tử mà còn thất vọng với hoàng thượng, ngươi nói xem hoàng thượng có vì chuyện này mà tức giận trút lên đầu thái tử không, thái tử còn có thể ngồi ở vị trí trái tử được nữa hay không?”
Nói xong lời cuối cùng Tiêu Cửu Uyên nghiêm nghị: “Mục đích của bổn vương từ trước đến giờ không phải tính mạng của gã, cái mạng đó không đáng tiền, bổn vương chính là muốn gã sống không bằng chết, đau khổ tột cùng, khiến cho hắn từ cao cao tại thượng rơi xuống đáy bùn, khiến cho gã đau đớn, ngày đêm chịu dày vò.”
Dám to gan tính kế với cả hắn, hắn sao có thể dễ dàng tha cho gã.
Sau khi nói xong Tiêu Cửu Uyên nhìn về phía Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai: “Chúng ta chia nhau ra hành động.”
“Được.” Vân Thiên Vũ gật đầu.
Tiêu Cửu Uyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994614/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.