Vân Thiên Vũ đã đi tới, từ trên cao nhìn xuống lam linh cường giả, cười lạnh một tiếng, đang muốn hỏi người này là do ai phái ra.
Chỉ là nàng còn chưa hỏi, bên ngoài tiểu viện vang lên tiếng bước chân vội vàng, có người vọt tiến vào.
Người tới là Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần dẫn theo người vừa tiến vào, đã nhìn thấy khắp viện bừa bãi, không khỏi lo lắng kêu lên.
“Vũ Mao, người không sao chứ, người không sao chứ.”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Dạ Thần vẻ mặt nôn nóng đang tìm nàng.
Bởi vì ban đêm hơi tối, hơn nữa vì Tây Phượng viện bị hủy quá ghê gớm, cho nên gã nhất thời không thấy được phế tích nàng đang đứng.
Sốt ruột vô cùng.
Vân Thiên Vũ dịu dàng nói: “Ta đang ở đây.”
Tiêu Dạ Thần quay đầu nhìn, thấy Vân Thiên Vũ không có việc gì mới cảm thấy nhẹ nhõm, dẫn người vọt lại đây.
Vừa tới nơi đã nóng vội hỏi: “Mấy người này là ai, tại sao lại vô duyên vô cớ đây giết ngươi, chẳng lẽ là người của Vân gia.”
Trong ấn tượng của Tiêu Dạ Thần, chỉ có người của Vân gia có thù oán với Vân Thiên Vũ, người khác cũng không có cừu hận lớn như vậy với Vân Thiên Vũ, cho nên trực giác của gã nhận định là người do Vân gia phái tới.
Vân Thiên Vũ tắc lắc đầu: “Không phải, là người sau lưng mưu tính hại Tiêu Cửu Uyên.”
Tiêu Dạ Thần lập tức cứng họng, lúc trước ở trong phòng Tiêu Cửu Uyên, hắn đã nghe được những lời Bạch Diệu bẩm báo với Tiêu Cửu Uyên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994824/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.