Hết thảy thật sự bắt đầu một lần nữa rồi.
Bạch Thanh Đồng giống một đứa trẻ mới sinh, dùng ánh mắt mờ mịt mà tân kỳ nhìn hết thảy xung quanh thế giới này.
Già La Diêu kỳ thật rất thích những ngày kia, rốt cuộc y có thể làm chút gì đó để vãn hồi quan hệ của y cùng Bạch Thanh Đồng.
Mà Bạch Thanh Đồng cũng không làm cho y thất vọng, hắn lại khôi phục thái độ sang sảng sáng ngời, tự nhiên thong dong. Thậm chí còn tốt hơn trước kia, giống như sẽ lập tức trưởng thành, thiếu vài phần lỗ mãng, hơn vài phần trầm ổn. Hơn nữa vẻ mặt làm nũng của hắn vẫn giống như trước, sẽ nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn y, trong mắt lộ ra quang mang trong trẻo sáng sủa.
Già La Diêu thích nhất vẻ mặt đó của hắn. Toàn tâm toàn ý tin cậy như vậy, chân thành nhiệt tình chờ mong như vậy, làm cho trong lòng y vui sướng. Hơn nữa hắn còn khen bộ dáng mình đẹp, giống như lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, nói tự nhiên chân thành như vậy, làm cho y không tự giác được đỏ mặt.
Chính là lần đầu tiên Bạch Thanh Đồng bước ra ngoài phủ sau khi tỉnh lại, sự tình giống như có chút biến hóa.
Kỳ thật đáy lòng Già La Diêu cũng biết không thể nhốt hắn ở trong phủ cả đời. Hắn vốn có tính tình hoạt bát hiếu động, sau khi thân mình tốt lên, tự nhiên không muốn đứng trong phủ.
Lúc Già La Diêu đồng ý cho hắn ra phủ, liền đã chuẩn bị tâm lý. Buổi tối hôm đó khi nghe Tử Mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phong-trien/2593556/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.