Già La Diêu khẽ run lên, tựa hồ có chút giật mình. Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, Bạch Thanh Đồng chỉ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của mũi, hai má cùng cằm của y.
“Đuổi ngươi? Ta sao có thể đuổi ngươi đi? Ta vĩnh viễn sẽ không làm như vậy. Ngươi… Ngươi không muốn?”
Bạch Thanh Đồng kiên định tựa hồ có chút tức giận nói: “Đương nhiên không muốn!”
Già La Diêu dừng một chút, thanh âm có chút khàn khàn: “Vì cái gì?”
Bạch Thanh Đồng phiền táo đi hai bước, nói: “Chuyện trước kia ta không nhớ rõ. Nếu ta muốn đi biên quan ta sẽ tự mình nói với ngươi! Tóm lại, tóm lại, ta không muốn!”
“Chính là ngươi ở lại trong kinh… Sẽ có chút nhàn ngôn toái ngữ. Chuyện trước kia của ta, ngươi cũng… Đã biết đi?”
“Vậy thì thế nào?”
Già La Diêu bỗng nhiên chuyển xe lăn qua, nhìn thẳng hắn: “Cho dù có người đồn đãi ngươi là nam sủng của ta, ngươi cũng không để ý?”
Bạch Thanh Đồng nhăn mày phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Quản được người ăn cơm, còn quản được người ta nói sao? Người khác truyền cái gì đâu có liên quan gì đến ta?”
“Chính là trước kia ngươi…”
“Đã nói trước kia thế nào ta không nhớ rõ. Dù sao hiện tại ta không thèm để ý. Ai thích nói thì cứ nói, bản thân ta không làm chuyện gì, vì sao sợ người khác nói?”
Trong mắt Già La Diêu sáng ngời, tiếp theo bất động thanh sắc nói: “Vậy vì sao mấy ngày nay ngươi trốn tránh ta?”
“Ách…” Bạch Thanh Đồng lập tức bị nghẹn, theo bản năng phủ nhận nói: “Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phong-trien/2593557/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.