Không thể phủ nhận được là bé con này hành động đáng yêu làm cho trái tim thô ráp của thú nhân run rẩy một chút.
Thật muốn xoa xoa thật mạnh cái đầu nhỏ của tiểu vu mã nhà hắn, làm sao mà có thể hiểu chuyện thế, tiểu vu mã nhà hắn thật sự là làm cho người ta yêu thích mà.
Nếu bỏ qua một chút nước miếng trên mặt thì lại càng hoàn mỹ. Lôi Nặc lắc đầu, hắn cũng không muốn giành đồ ăn với tiểu vu mã, những thứ này đều là để cho tiểu vu mã nhà hắn ăn.
"Ta không ăn, đều là cho em."
Lôi Nặc đem đôi tay bé gạt về, bé bướng bỉnh đem ô mai màu xanh đưa lên miệng Lôi Nặc, muốn Lôi Nặc phải cắn một miếng mới được.
"Ăn, ngươi ăn đi."
Bé bướng bỉnh. Lắc lắc cái đầu nhỏ, Lôi Nặc mà không ăn, bé cũng sẽ không ăn.
"Được rồi, ta ăn là được chứ gì."
Thật là, tiểu vu mã nhà hắn thật sự quá nhiệt tình, có chút cố chấp, Lôi Nặc xoay xoay quả ô mai tìm một chỗ cắn xuống một ngụm.
Còn lại cho tiểu vu mã nhà hắn, nhìn xem, miệng ngọt ngào nói cho hắn ăn, có thể cho hắn ăn bàn tay kia còn hơn.
Thấy Lôi Nặc cắn một miếng, hài lòng gật đầu, ôm bình, một tay cầm quả ô mai, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào quả ô mai trong bình, ngay cả một ánh mắt cũng không cho thú nhân.
Thú nhân bị đả kích. Đem đồ đạc cất đi, Lôi Nặc dọn dẹp lại phòng ốc, rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-sung-huyet-huyet/2762393/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.