🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hơn nữa sống chung với nhau một thời gian dài như vậy, y thực sự không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau khi Hắc Vũ rời đi sẽ như thế nào, thời điểm khi Hắc Vũ nói ra những lời ấy, trong đầu y một mảng trống rỗng, y cố gắng nghĩ lại, bản thân mình gần nhất có làm ra cái loại chuyện gì khác người hay không, sau đó trong đầu lại hiện lên nghi vấn có phải Hắc Vũ bên ngoài có người khác.

 

Mặc kệ là lý do gì, y đều không thể chấp nhận được.

 

Vương Vũ Thần suy nghĩ, nếu như Hắc Vũ thực sự rời đi, y sẽ chết trước mặt nam nhân này, làm cho hắn thống khổ cả đời.

 

Sau khi Lôi Nặc rời đi ngày thứ ba, Hắc Vũ nói muốn ra ngoài, Vương Vũ Thần phiền não muốn chết, cả đầu đều là hai tiểu nhân đang đánh nhau.

 

Mà Tiểu Mộc Mộc bên này lại đang cầm một quyển sách dạy nấu ăn thật dày, sách nấu ăn ở thế giới này trái lại có chút giống với thế giới hiện đại, đều có tranh vẽ, thoạt nhìn thực mê người, Tiểu Mộc Mộc thấy không có bất luận gì không tốt, nhìn rất là ngon.

 

Nhị hóa cảm thấy cả người đều không thoải mái, lôi kéo bé con kêu la: "Mộc Mộc, đừng xem nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi, mấy ngày nay đều ru rú ở trong phòng, thật khó chịu, nơi này là vương đô, chúng ta ngay tại phụ cận chơi nhé."

 

Tiểu Mộc Mộc ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt có chút mỏi, nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, bé nhớ rõ Lôi Nặc dặn không nên ra ngoài, bé vẫn là ở đây chờ Lôi Nặc về là hơn.

 

 "Không, anh Tiểu Vũ , bên ngoài rất nguy hiểm, không phải có người muốn bắt bọn ta sao, chúng ta vẫn là nên ở lại đây, anh Hắc Vũ rất nhanh sẽ quay lại." Bé con khẳng định nói.

 

Bé tin tưởng Lôi Nặc, Lôi Nặc nhất định sẽ không nói dối.

 

Nhị hóa cào cào đầu, bị Mộc Mộc nói sửng sốt, nhưng trong lòng vẫn rất ngứa, y vốn là một người lăng xăng, vẫn luôn bị trói buộc tại một chỗ cả người đều không thoải mái: "Đừng lo, nơi này là địa bàn của thân vương, cách bên kia rất xa, hơn nữa chúng ta cũng không có đi đến nơi nào xa, chỉ là đi phụ cận nhìn xem, Mộc Mộc, anh nói cho nhóc biết, bên ngoài có rất nhiều đồ ăn vặt mỹ vị, nếu nhóc không đi, sau này cũng đừng nói là anh đây không mang nhóc đi ăn nhé."

 

 Nói xong, nhị hóa bắt đầu miêu tả sinh động như thật, bé con nơi đó làm sao chịu được dụ dỗ, vừa nói đến ăn, nước miếng đều chảy ra, bé lúc trước cũng rất ít ăn đồ vặt, có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, tuy rằng sau khi đến đây Lôi Nặc luôn chuẩn bị tốt cho bé ăn, nhưng mà tật xấu tham ăn vẫn tạm thời cũng không giải quyết được, lúc này vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, nhị hóa vừa thấy như vậy, chỉ biết đối phương đã mắc câu.

 

Vỗ vỗ ngực cam đoan: "Mộc Mộc nhóc cứ yên tâm, khi chúng ta đi có người đi theo, nhóc nhìn hai người kia, là phụ trách bảo vệ chúng ta, cũng là bạn tốt của Hắc Vũ, có bọn họ ở đây, không ai có thể bắt nạt chúng ta, nhóc yên tâm đi." Nhị hóa chỉ hai người tâm phúc của Hắc Vũ, coi như là cơ sở ngầm của hắn ở nơi này của thân vương, cực kỳ trung thành với Hắc Vũ, Hắc Vũ vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn đem những điều này nói cho nhị hóa.

 

"Ách, như vậy à, được rồi, anh đợi em chút." Mộc Mộc chạy nhanh về phòng lấy ra tiểu đao phòng thân Lôi Nặc cho bé.

 

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

 

Hai người cười hì hì nắm tay đi ra khỏi cửa phủ thân vương, hai thú nhân kia liền gắt gao đi theo phía sau.

 

Mà nhị hóa bên này vừa mới ra ngoài, sương phòng bên kia cơ sở ngầm liền báo cáo: "Thiếu gia,  tiểu người Miya kia hôm nay đi ra ngoài, còn có một người nữa, là vu mã của thiếu gia Hắc Vũ....."

 

Thú nhân đang ngồi đứng lên, vỗ vỗ bả vai đối phương: "Làm tốt lắm! Hừ! Ta biết ngay bọn họ chịu không được, vẫn là bị ta chờ được. Tốt lắm, không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống đi." 

 

Thú nhân vẻ mặt cười dâm đãng, hiện tại cơ hội tới, tiểu người Miya đáng yêu kia còn không phải nằm trong lòng bàn tay gã sao.

 

Lãnh thổ của thân vương nơi này so với bên kia của Mân Côi công tước không biết lớn hơn bao nhiêu lần, bởi vì là thân vương, vương đô này tất nhiên là gần đế đô nhất, cho nên nơi này càng thêm náo nhiệt phồn hoa.

 

Nhị hóa nắm tay Tiểu Mộc Mộc một đường nhìn tới nhìn lui một đám người, ăn mặc cực kỳ hoa mỹ, một đám tuấn nhã bất phàm, ngã tư đường có bày một vài hàng quán, bán một ít đồ chơi, còn có không ít đồ ăn vặt, màu sắc rực rỡ, mùi vị khác lạ, vô cùng mê người.

 

Gần khu buôn bán là khu dân nghèo, cũng là nơi những quý tộc này giao giới, cho nên có rất nhiều đồ chơi đặc sắc, tuy có rất nhiều người khinh thường nhưng vẫn hấp dẫn không ít người ghé vào nhấm nháp.

 

Hai người đều là lần đầu tiên nhìn thấy nơi náo nhiệt như vậy, không khỏi nhìn đến hoa cả mắt, có chút ngây ngẩn.

 

"Náo nhiệt quá ." Tiểu Mộc Mộc cảm thán nói.

 

Nhị hóa gật đầu: "Đúng vậy, nơi này không hổ là đế đô." Có thể nói giống như thủ đô, còn náo nhiệt ồn ào hơn, nơi nơi tràn đầy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ thỏa mãn.

 

"Chúng ta đi ăn cái kia."

 

Hai người đều là cái ăn hàng, nghe mùi thơm tỏa ra đây, một khu phố đều là đồ ăn vặt, có khi là quán, có khi trực tiếp ở ven đường dựng một cái sạp nhỏ, còn có bàn ghế nhỏ để cho khách ngồi nghỉ ngơi, ven đường còn có một vài phòng nhỏ, mặc kệ là ở đâu, quầy hàng đều có người mua.

 

Nhị hóa chỉ đến là một người Miya trung niên đang rán chao, bên người y còn có một tiểu thú nhân khoảng mười tuổi, ở một bên phụ giúp, cái gọi là chao, hình dáng liền cùng với chao một dạng.

 

"Thơm quá, em muốn ăn....." ngày trước bé đều đứng xa xa mà nhìn, đậu hủ vàng giòn thơm lừng, nhìn thôi đã chảy nước miếng, đáng tiếc bé chưa từng ăn thử, chỉ có thể trông mong nhìn.

 

"Chúng ta đi qua mua."

 

Nhị hóa cũng chưa nếm qua, thật sự là y cũng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ, lạch bạch chạy tới, một cái vạc rất lớn, không phải đặt quá cao, bằng ngang ngực đứa nhỏ, có điều so với thú nhân chỉ có thể cao gần đến eo, bên trong là dầu sôi vàng óng, từng khối từng khối mềm nhuyễn lục sắc bỏ vào, nổ lách tách, cái loại hương vị vừa thơm lại vừa thối tỏa ra, tuy bề ngoài không giống, nhưng vị đạo cũng không khác mấy, có lẽ nơi này cũng không gọi là chao, có điều cũng là làm từ đậu phụ.

 

Nhị hóa xuất ra kim tệ: "Ông chủ, ta muốn hai phần."

 

"Được, Tiểu Ngũ, trả lại tiền thừa cho khách." Người Miya đang đảo đậu hũ nói với tiểu thú nhân, tiểu thú nhân kia mặt không chút thay đổi, tiếp nhận kim tệ tìm vài cái tiền bạc cùng một ít tiền đồng trả lại.

 

"Của ngươi."

 

Hai người vui sướng đứng ở một bên nhìn người Miya cầm một cái cặp bằng gỗ thật dài, lật mặt của phiến đậu hũ lục sắc, vừa lật một mùi thơm càng đặc hơn, đợi hai mặt vàng giòn gắp hai miếng ra, tiểu thú nhân xuất ra một ít bột thì là, hương diệp, muối ăn, bột ớt, dầu vừng trộn vào, cuối cùng múc một thìa thứ gì như hồ dán, vàng vàng mềm mềm, còn bỏ thêm không ít hành lá bên trên, hai miếng lớn như bàn tay, bị dao nhỏ cắt một cái, một khối liền phân thành hai, cuối cùng lấy ra một chiếc lá lớn bao bọc lại thành hình cái phễu, cùng một cái que xiên

 

"Ngươi ăn trước đi." Hiếm khi khiêm tốn nhị hóa đem một gói đưa đến trước mặt Tiểu Mộc Mộc, Tiểu Mộc Mộc híp mắt, một phen nhận lấy, dùng que xiên đâm một miếng bỏ vào trong miệng, tuy rằng mùi vị không dễ ngửi lắm, nhưng vị đạo cực kỳ tốt, mềm mềm, non non, bên ngoài giòn giòn, hơi có vị cay, mới đầu mùi vị thản nhiên, nhưng khi cắn xuống, bên trong tràn ra nước, cay cay ngon ngon, ăn đến không muốn dừng, đọng lại hơi nước ở yết hầu.

 

"Thế nào?" Nhìn Tiểu Mộc Mộc ăn hăng hái như vậy, nước miếng nhị hóa đều tứa ra.

 

"Ừm....." bé con ăn đến vui sướng, làm gì còn cố kỵ, thấy được nhị hóa, gật gật đầu một cái lại cúi đầu vào ăn, có điều nhị hóa cũng tốt, nói cách khác thật đúng là có cùng khả năng vơi Tiểu Mộc Mộc trong vấn đề ăn uống.

 

Hai người hoan hỉ ăn đậu hủ, tiếp tục hướng về phía trước, dù sao nơi này chính là hàng ăn vặt, nếu không đắp đầy bụng, hai người làm sao chịu được, tiếp theo là về nhà, hai thú nhân phía sau bị nhị hóa cùng bé con làm cho không biết nói gì, bọn họ còn tưởng rằng hai người Miya này muốn làm gì, kết quả là đi tìm ăn, hai thú nhân nhìn nhị hóa cùng bé con dừng tại một cửa hàng thịt nướng, cũng bớt cảnh giác, ngồi xuống uống trà.

 

Một đường đi theo, từ chợ đến đây, hai thú nhân này đi theo làm cho mấy tên thú nhân một lòng muốn hành động không thể không ẩn nấp, tìm không ra cơ hội để xuống tay.

 

Phải tìm một cơ hội, hôm nay nhất định phải đắc thủ.

 

Vuốt vết thương trên trán, trong mắt thú nhân lóe ra dục vọng điên cuồng trả thù.

 

Làm gã bị thương, phải trả giá đại giới.

 

Về phần hai tên ăn hàng nhị hóa cùng Mộc Mộc cũng không cảm giác được nguy hiểm một chút nào, trước mắt là sắc đỏ của tôm to nướng, cua lớn nướng, một chuỗi tua bạch tuộc, sườn nướng, không có thứ gì có thể mê người hơn so với những cái này, những món nướng này không có chút mùi khó ngửi nào, cũng không  bị cháy đen, làm cho người ta yên tâm mà ăn.

 

Kết quả bạch tuộc, Tiểu Mộc Mộc thổi thổi, ngao ô một ngụm, thịt chất dẻo dai, trơn trơn mềm mềm, cực kỳ ngon, còn giữ lại hương vị độc đáo của hải sản, mặt trên mật nước ngọt ngào, không ngấy một chút nào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.