🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai người ăn vui vẻ không thôi, tiếp tục hướng về phía trước.

 

"Đi, anh mang nhóc đi ăn đồ ngon nhất." Kỳ thật, người kia cũng là lần đầu đến nơi này đi, còn làm bộ như rất quen thuộc (Này!)

 

"Vâng!"

 

Miệng ăn bạch tuộc mỹ vị ngon vô cùng, Tiểu Mộc Mộc cao hứng gật đầu.

 

Đột nhiên, trên đường cái náo nhiệt truyền đến một chút ồn ào, còn có tiếng mắng chửi cùng đe dọa.

 

"Đứng lại, tên trộm này, đứng lại....."

 

Thì ra ở nơi này cũng có ăn trộm, nhị hóa đang ăn đến ngon miệng, lôi kéo Tiểu Mộc Mộc đến một bên xem náo nhiệt, hết thảy đều quá bất ngờ, hơn nữa tên trộm chạy rất nhanh, nhị hóa muốn trốn cũng không kịp, người nọ còn hướng đụng một cái vào người y, cơ hồ làm y muốn té trên mặt đất, thịt nướng trên tay cũng rớt xuống.

 

"Ai da, đau chết mất."

 

Nhị hóa kêu to, tên trộm chết tiệt này, đụng ngay vào y, làm y đau muốn chết, Tiểu Mộc Mộc lập tức đến kéo y lên, tên trộm kia càng chạy nhanh đụng vào người khác.

 

"Anh Tiểu Vũ không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

 

"Không, không có việc gì, thằng nhóc thối, đáng giận cư nhiên đụng chúng ta.....đợi chút, túi tiền của ta đâu, túi tiền của ta không thấy đâu, đáng giận, chắc chắn là tên trộm vừa rồi lấy mất!"

 

Nhị hóa kêu to, hướng phía trước nhìn lại, quả nhiên tiên trộm kia tựa hồ cũng phát hiện nhị hóa đã biết, còn rất đắc ý đem một cái túi cầm ở trên tay lắc lắc, hết sức kiêu ngạo, tựa hồ khoe khoang, thứ này ở đây, ngươi có bản lĩnh thì đến lấy.

 

Nhị hóa sao chịu được người khác khiêu khích, lập tức tức giận không thôi, cũng không ăn gì nữa, phân phó Tiểu Mộc Mộc: "Nhóc ở chỗ này chờ, anh đi bắt cái tên chết tiệt kia, đáng giận, cư nhiên dám trộm tiền của ta, ta phải đánh cho hắn răng rơi đầy đất."

 

Tiểu Mộc Mộc vừa nghe Tiểu Vũ muốn để bé tại chỗ này, nhất thời liền không vui, hầm hừ, ngao ô mấy miếng đã đem xiên bạch tuộc trên tay ăn hết sạch sẽ: "Không được, em cũng phải đi, em giúp anh cướp trở về!" Tiểu Mộc Mộc nắm chặt tay, rất khí thế nói.

 

Tên trộm vừa rồi là một đứa bé, là một cái thú nhân, cũng chỉ lớn tầm tiểu Mộc Mộc.

 

"Vậy được rồi, nhóc cần phải theo sát anh đấy." Hai người lập tức đuổi theo hướng chạy của tên trộm, tên trộm một đường hướng nơi hẻo lánh chạy, lạng lạng lách lách, đến khi hai thú nhân vẫn đi theo sau phát hiện hai người Miya không thấy đâu, tại ngã tư đường bị một đám người chặn lại, điều này làm cho bọn họ không thể ngay lập tức đi kiếm hai người Miya, sau đó liền hoàn toàn mất liên lạc.

 

"Làm sao bây giờ, đã để lạc mất dấu." Một thú nhân oán giận nói.

 

"Không được, chúng ta nhất định phải tìm được, một người là vu mã của Hắc Vũ, một người là vu mã của bằng hữu hắn, hai người rất quan trọng, tuyệt đối không thể có bất luận sơ suất gì, chúng ta tìm kiếm mọi nơi là được."

 

"Vậy được rồi....."

 

Hi vọng có thể tìm được.

 

"Đứng lại! Đứng lại, chết tiệt, ngươi đứng lại đó cho ta, cư nhiên dám trộm tiền của ta, xem ta, xem ta..... phù phù, mệt quá, mệt chết ta....." Nhị hóa mệt như con cẩu từng ngụm từng ngụm thở dốc, Tiểu Mộc Mộc bên cạnh đỏ bừng cả mặt, cổ lên xuống, thở phì phò, tên trộm kia mang bọn họ chạy đã lâu, tựa hồ không mệt mỏi một chút nào, một bên chạy, một bên cầm túi tiền trong tay lắc lắc, chọc nhị hóa tức đến đỏ mắt, nhìn thấy anh Tiểu Vũ đỏ mắt, ánh mắt Tiểu Mộc Mộc cũng đỏ theo, nơi đó còn có rất nhiều tử tệ, có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, bé con rất tức giận.

 

"A, sao không thấy nó nữa?"

 

Tiểu Vũ khó hiểu nhìn trái phải xung quanh, nơi này đã là cuối ngõ, hơn nữa đường thực nhỏ hẹp, nhiều ngóc ngách, không chú ý một cái là không thấy người đâu.

 

"Đáng giận, để cho nó trốn thoát." Nhị hóa cắn chặt răng.

 

"Chúng ta bây giờ phải làm gì, anh Tiểu Vũ còn nhớ đường về không?" Tiểu Mộc Mộc cực kỳ buồn rầu ôm đầu.

 

"Ách....."

 

Sau đó mắt to trừng mắt nhỏ, hai người yên lặng lựa chọn một đường, hi vọng là đường về nhà, Tiểu Mộc Mộc đi tới cảm thấy nơi nơi âm trầm, còn có gió lạnh thổi tới, không khỏi rụt cổ.

 

"Anh Tiểu Vũ có cảm thấy nơi này giống như có điểm kỳ quái không.....á, anh Tiểu Vũ ....."

 

Trước mắt tối sầm, Tiểu Mộc Mộc cảm thấy miệng bị che lại, sau đó bản thân hình như bị nhét vào một cái bao bố to, về phần nhị hóa chợt nghe đến vài thanh âm ô ô, sau đó thanh âm liền lập tức tiêu thất, Tiểu Mộc Mộc sửng sốt, phản ứng đầu tiên là bọn họ bị cường đạo bắt cóc, phía gáy tê rần, mê muội tập kích đến, sau đó cái gì cũng không còn biết nữa.

 

Thú nhân vẫn theo dõi phía sau thời điểm phát hiện không dễ động thủ, đành phái người xuất mã, một bên chế tạo hỗn loạn, một bên lại bảo người hành động, miễn cho bản thân lộ ra dấu vết, hai tên thú nhân kia bình thường cà lơ phất phơ, chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, làm một vài chuyện trộm gà trộm chó, thú nhân sai khiến bọn họ làm việc, cho một chút tiền để đi theo hai người Miya, đợi họ đi tới ngõ nhỏ lấy ra túi vải chùm kín từng người một mang đi.

 

Thú nhân lưu manh thứ nhất: "Xong việc là có thể lấy tiền, hai người Miya này đúng là ngốc, bên người đều không có một cái thú nhân, cư nhiên cũng dám nơi nơi tiêu sái, không muốn sống chăng, may là gặp phải chúng ta, hà hà....." Nói xong vẻ mặt đáng khinh, sau đó nháy mắt với đối phương, hạ lưu không thôi, đối phương lắc đầu: "Hay là thôi đi, đây là người Mir thiếu gia muốn, nếu chúng ta đụng vào, sẽ không thoát khỏi phiền toái."

 

Thú nhân thứ nhân hầm hừ, đem nhị hóa khoác ở trên vai: "Thật sự không cam tâm, ta còn tưởng có thể thưởng một miếng chứ."

 

Thú nhân thứ hai: "Có lẽ Mir thiếu gia chơi xong liền cho phần chúng ta."

 

Sau đó khà khà cười dâm đãng, đều hiểu được ý trong điệu cười của nhau.

 

Hai thú nhân khiêng hai người đến một cái xe có trùm ngoài, sau đó hạ màn xuống, đánh xe đi về phía ngoài thành, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà thực bình thường, xung quanh nhà không có người, thoạt nhìn rất bình thường, thú nhân thứ nhất gõ gõ cửa.

 

"Này, mở cửa, đồ đến rồi."

 

Thú nhân nhỏ giọng nói, sau đó cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, mở cửa là một người Miya trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, điệu đà nói: "Chuyện gì thế, không thấy là ban ngày sao, có hiểu quy củ hay không, chúng ta ban ngày không buôn bán."

 

Thú nhân thứ nhất nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt không tự chủ được nhìn ngắm thân hình người Miya kia, hận không thể vươn tay ra sờ một cái, người Miya kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thú nhân, thú nhân chỉ có thể ha ha cười.

 

"Đây, đây là chúng ta cũng chỉ làm theo người khác phân phó, là Mir thiếu gia bảo chúng ta đến đưa người, hắn nói đem người đưa đến chỗ Yên Vụ đại nhân nơi này."

 

Người Miya yêu mị tên Yên Vụ đại nhân kia vươn tay đánh một cái ngáp, vẫy vẫy tay đối với hai người: "Vậy được rồi, đem thứ này tiến vào, nhanh lên, đừng để người khác phát hiện."

 

"Aiz, đã biết, Yên Vụ đại nhân yên tâm." Hai người cười hạ lưu đáng khinh, Yên Vụ kia chỉ hừ lạnh, mở cửa ra, vừa mở cửa ra lối vào tầng hầm ngầm, càng đi vào bên trong càng lộ ra như là hang động thiên nhiên, bên trong rộng rãi sáng ngời, diễm lệ vô cùng, sắc thái tiên diễm, Yên Vụ chỉ vào một cái cửa, sau đó nói với hai thú nhân khiêng túi: "Đem bọn họ đặt ở phòng này, không còn chuyện của các ngươi nữa."

 

"Đợi đợi chút, cứ như vậy là xong, không có tiền sao, này không thể được, ít nhất phải tìm cho chúng ta cái người Miya đến đền bù chứ, chúng ta một đường này thật vất vả."

 

"Thật không, vậy thì, người tới, đem hai tên lưu manh này đuổi ra ngoài."

 

Sau đó vài thú nhân diện mạo bưu hãn, hình thể hung mãnh đứng ra, vẻ mặt hung tướng, hai thú nhân vừa thấy da đầu muốn run lên, trăm ngàn không cam lòng đều nuốt vào bụng, chạy đi chối chết, vừa ra tới cửa liền đạp cửa một cái.

 

"Xí! Làm cho ta tưởng có chút tiền, không công lãng phí nhiều khí lực của ta như vậy, Mir thiếu gia thật sự là đáng giận, keo kiệt như vậy, một chút lợi lộc cũng không chiếm được."

 

"Đúng thế, nhưng mà chúng ta làm gì có biện pháp nào, nơi này là địa phương của thiếu gia có tiền có quyền, giống như chúng ta, xì, một đám đều là gì chứ, không phải chỉ là tốt mã dẻ cùi....."

 

Tức giận bất bình, không cam lòng mà rời đi, hai người này có thể nói là kẻ trộm, ngày thường chuyện xấu gì cũng làm hết, làm không được thứ gì trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng đối xử với bọn họ như vậy, thật sự là căm tức, vì thế hai người này liền nảy sinh ngạt kế, thú nhân kia không biết, cư nhiên còn có người phản bội sau lưng hắn.

 

Vì thế, hai người này liền lén lút chạy tới từ đường, gửi một lá thứ nặc danh.

 

Tuy từ đường không thể quản lý toàn bộ, ít nhất có thể cho những người kia không thoải mái một thời gian, hai thú nhân cảm thấy sung sướng khi người gặp họa.

 

Đúng như Yên Vụ mở cửa phòng ra, nhìn bên trong xem xét, không có bất luận động tĩnh gì, thoạt nhìn còn phải hôn mê một thời gian nữa.

 

Y ngoắc tay kêu một cái thú nhân đi đến: "Ngươi đi thông tri Mir thiếu gia, nói người đã được đưa tới, gã sẽ biết nên làm thế nào."

 

"Vâng!"

 

Thú nhân kia chạy nhanh đi thông báo.

 

Nơi này ban ngày trái lại không có người mấy, lui tới cũng chỉ có vài người, bên ngoài có thú nhân thân thể cường tráng canh gác, cho nên không lo lắng hai người Miya chạy trốn, kỳ thật loại chuyện này bọn họ cũng làm thường xuyên, rất nhiều tiểu thú nhân quý tộc, hoặc là tiểu vương tử hoàng thất, có chút ham mê bất lương, hoặc là nhìn chúng một cái người Miya nào, liền bắt tới chơi đùa một phen, chơi xong liền hủy thi diệt tích, điều này Mir thiếu gia làm qua vài lần. Bởi vì không có người phát hiện, hơn nữa từ bên trong chiếm được thật lớn kích thích cùng khoái cảm, càng đâm ra nghiện, việc này làm nhiều sẽ thuận tay, như thế cho nên lần này nhìn thấy Tiểu Mộc Mộc liền nổi lên quỷ tâm nhãn, về phần nhị hóa là đi theo gặp nạn.

 

Nhị hóa thanh tỉnh sớm một chút, vừa tỉnh liền phát hiện bốn phía tối như mực, bị trói buộc trong một không gian thực nhỏ hẹp, có điều y cũng không có kích động, loại chuyện này giống như xảy ra quá nhiều lần rồi.

 

"Này này, Mộc Mộc? Mộc Mộc nhóc có ở đó không?"

 

Gọi vài tiếng, bé con bị nhốt trong túi cũng tỉnh: "A, anh Tiểu Vũ, chúng ta đang ở đâu?" Bé con còn đang không rõ tình huống lắm, nơi nơi sờ soạng, nhưng lại không ra được.

 

".....Ừm, căn cứ theo kinh nghiệm của bổn đại gia, mười phần là bị nhốt trong túi, hơn nữa lát nữa còn muốn có tiền chuộc, không có tiền sẽ giết con tin......"

 

Bé con ngạc nhiên không thôi, có điều nghe lời nói kia tựa hồ sùng bái không thôi: "Oa, anh Tiểu Vũ biết được thật nhiều thứ."

 

"Chứ sao, bổn đại gia từ nhỏ đến lớn đã trải qua vô số lần máu tươi rửa tội, bên trong đã chiếm được kinh nghiệm quý giá." Nhị hóa dương dương tự đắc nói.

 

"Thật lợi hại.....anh Tiểu Vũ chúng ta mau ra ngoài thôi, nơi này tối đen một chút cũng không chơi được....."

 

Bên kia hồi lâu không thấy đáp lại, nhị hóa khó khăn nói: "Căn cứ vào kinh nghiệm khi xưa, cần phải có tiền chuộc mới được, chúng ta tạm thời còn chưa ra ngoài được....."

 

"À...."

 

Mộc Mộc thở dài một tiếng, sau đó cao hứng nói: "Em có thể ra ngoài....."

 

Nhị hóa vốn định nói nhóc nói ngốc gì vậy, sau đó bên tai chợt nghe thấy nhiều tiếng động, sau đó xoạt một tiếng, không có động tĩnh gì, sau đó tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, lại có nhiều tiếng động, nhị hóa cảm thấy túi vải bị xả xuống, theo sau chính là một lỗ hổng lớn.

 

"Được rồi, anh Tiểu Vũ mau ra đi."

 

Trong lòng nhị hóa nhảy nhót, nhìn đến tiểu đao trong tay Tiểu Mộc Mộc, nhất thời không biết nói gì.

 

"Nhóc còn mang theo thứ này cơ à, còn thật là của nhóc sao."

 

Tiểu Mộc Mộc được khen ngợi, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, đem đao cất lại, đắc ý nói: "Là Lôi Nạc cho em đấy, hắn nói cho em để phòng thân." Đừng nhìn chỉ là một cái đao nhỏ, nhưng lại sắc bén vô cùng.

 

Hai tên tiểu quỷ cũng biết rơi vào khốn cảnh, bắt đầu thương lượng biện pháp ra ngoài.

 

"Chúng ta bây giờ nên làm cái gì?" Tiểu Mộc Mộc nhìn Tiểu Vũ, nhị hóa nhìn trái nhìn phải, cư nhiên không phải là kho hàng như dĩ vãng, hoặc là một nơi bị bỏ hoang nào đó, cư nhiên là một căn phòng ngủ phi thường xa hoa, rõ nhất trong phòng là một cái giường lớn, màu sắc diễm lệ, nhị hóa là một người biết hàng, vừa thấy mấy thứ này đều là đồ phỏng chế, không có vài thứ là thật, không khỏi kinh ngạc, nhị hóa buồn rầu gãi đầu, cứ cảm thấy không thích hợp, nơi này không đúng.

 

"Mộc Mộc, nhóc có cảm thấy có điều gì không đúng ở đây không?"

 

Mộc Mộc thành thành thật thật gật đầu, một vẻ ta thực biết, nhị hóa trong lòng kỳ quái, Tiểu Mộc Mộc thoạt nhìn ngốc ngốc như vậy, có đôi khi còn thông minh hơn y nữa, thật sự khó lường nha.

 

"Nhóc phát hiện ra thứ gì?" Nhị hóa còn đang chờ bé nói ra phát hiện trọng yếu, Tiểu Mộc Mộc nâng cằm dương dương tự đắc, vươn một cái ngón tay chỉ chỉ đỉnh đầu, nhị hóa theo hướng ngón tay nhìn lại, ánh mắt đều trợn tròn.

 

"Đậu xanh! Không phải chứ, thật đúng là long dương mười tám thức, thật là  lợi hại, tư thế này thật khó , làm sao có thể làm được...."

 

"....."

 

"Theo kinh nghiệm của anh đây từ xưa tới nay tổng kết lại, nơi này có thể là một kỹ viện...sau đó chúng ta bị bán tới,  chính là như vậy." Nhị hóa nâng cằm, trầm trọng gật đầu.

 

Tiểu Mộc Mộc cau mày bĩu môi: "Anh Tiểu Vũ thật nhiều kinh nghiệm, thường xuyên đến kỹ viện? nhưng Lôi Nặc từng nói nơi này không có kỹ viện, anh Tiểu Vũ có phải nghĩ sai rồi hay không?"

 

"Ách, điều này, không có à,  không nên nói bừa, ti vi đều là nói như vậy, được rồi, chúng ta vẫn là mau chạy đi, nơi này thật sự rất nguy hiểm, nếu như bị Hắc Vũ biết anh đây bị bắt tới nơi này liền xong đời." Ôm đầu, nhị hóa muốn khóc lớn, làm sao chỉ ra ngoài ăn một chút, đã bị người bắt đi.

 

Thật sự là không hay ho.

 

Tiểu Mộc Mộc phụ họa gật đầu, cực kỳ đồng ý với nhị hóa: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu Lôi Nặc biết, em khẳng định cũng xong đời, chúng ta mau đi thôi....."

 

"Đợi chút, chúng ta nếu cứ như vậy chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị phát hiện, chúng ta vẫn nghĩ kế sách trước đi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến....."

 

 Sau đó hai người liền ngồi lại thương lượng kế sách, dù sao hai người còn có chút đầu óc, đều tự xuất lực, đầu tiên là đem chút đồ bỏ vào túi vải rồi buộc lại sau đó liền trốn dưới gầm giường, việc này vừa làm xong không lâu, cửa liền bị mở, tiếng cười ha ha bên ngoài.

 

"Ha ha, đa tạ Yên Vụ đại nhân yêu quý , chuyện lần này phiền ngươi." Mir cười nói, nhị hóa cùng bé con đang ghé dưới gầm giường liếc mắt nhìn nhau cùng đọc ra một loại tin tức, giọng nói này sao lại quen như vậy?

 

Hình như là người quen, chẳng lẽ là đến cứu bọn họ?.

 

Hay là chúng ta ra ngoài? Nhị hóa phóng thích sóng điện hướng bé con hỏi.

 

Ừ ừ.

 

Sau đó chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài: "Ai ai có chút lòng thành kính nhỏ, Yên Vụ đại nhân ngươi nhận đi, vật nhỏ kia ta còn không dễ gì bắt được, may là có nơi này của ngươi, xong việc cũng dễ thu thập."

 

Bé con nghe vậy lập tức lui lại, nhìn ra hướng cửa, cửa bị đóng lại, người đang bước tới, có thể nhìn thấy Mir đang cười dâm đãng, xoa xoa tay, hướng túi vải trên đất đi tới, bé con cùng nhị hóa gật gật đầu, bọn họ đã thương lượng tốt lắm, một người sắc dụ, một người thừa dịp tình huống không phòng bị ra tay.

 

Vì thế nhị hóa trước tiên từ gầm giường đi ra, cởi từng kiện từng kiện quần áo, được rồi cởi quá nhanh, chỉ còn lại một cái quần lót, đối phương còn vì dưới giường toát ra một người Miya liền giật mình, kết quả nhìn thấy một màn nghẹn họng trân trối.

 

Đây, đây là đang làm gì?

 

Nhị hóa thí điên thí điên leo lên giường, y muốn làm ra một tư thế khêu gợi, tốt nhất là bộ dáng nửa kín nửa che, như ẩn như hiện mới là mê người nhất, kết quả cởi xong nhị hóa mới đột nhiên tỉnh ngộ, có điều đã cởi rồi, nhị hóa đành phải đi đến mặc vào, cầm một cái bị ném bên cạnh, đùi đẹp thật dài, đối với Mir đang trợn mắt há mồm ngoắc ngoắc, tung mị nhãn, âm thanh nũng nịu: "Khách quan, đến thôi, người ta chờ đã lâu~"

 

Bé con còn đang nhìn ván giường, rất là khó hiểu, bọn họ lúc trước thương lượng lời kịch không phải như thế mà.

 

"Hà hà, đây là trò chơi gì thế, thật là thú vị."

 

"Thật không, thiếu gia thích là được rồi a a~" nhị hóa một bên cười, trong lòng nội ngưu đầy mặt, đóng kịch thật là khó khăn, mà Mir kia sớm dục vọng thiêu đốt, nơi nào còn lo lắng thứ gì, hai ba bước liền đi lại đây, nhị hóa tiếp tục làm nũng: "Thiếu gia ngươi làm sao còn chưa cởi, cởi hết chơi mới vui chứ....."

 

Bé con đã đi ra ngoài, nhưng mà đi ra rồi, làm sao lập tức đánh lại được một thú nhân đây, chỉ một cây đao kia liền không đủ, nhìn quét khắp phòng một lượt, gương nhỏ, bình nhỏ, chén nhỏ, chắc chắn không dùng được, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái ghế đá nhỏ.

 

Kỳ thật không phải là một cái ghế đá nhỏ, là một cái bô nhỏ, được làm bằng đá, may là bên trong không có gì, Tiểu Mộc Mộc sử dụng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ, cái bô kia cư nhiên nặng đến bốn mươi cân (20kg),mắt thấy nhị hóa sắp bị vồ tới, Tiểu Mộc Mộc nảy sinh ác độc, cắn răng nâng bô chạy tới, cước bộ thình thịch vang dội, này còn không phát hiện ra thì chỉ có đồ ngốc.

 

Mir chấn động, cảnh giác có tiếng động, vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu người Miya gã luôn tâm tâm niệm niệm đang khiêng một thứ hoàn toàn không phù hợp.....bô, Mir muốn quay đầu tránh đi đã không còn kịp, cái bô kia bị ném tới, lập tức nện ở trên mặt gã, cái này nếu ở trên người thú nhân bình thường chắc chắn sẽ tránh thoát, đáng tiếc gã Mir này luôn không học hành đàng hoàng, là một cái bao cỏ, bản lãnh thì không có, chỉ thích làm một số chuyện gà chó bình thường.

 

Nhìn thấy Mộc Mộc một cái liền ném trúng, nhị hóa hoan hô không thôi, cũng không quản còn đang mặc một cái quần lót, vớ lấy sàng đan chùm Mir lại không nhìn thấy đâu, tiếp đó là một trận quần ẩu, Tiểu Mộc Mộc vừa ra tay liền biết thực tế, trực tiếp lấy bồn cầu tiếp tục đập, cuối cùng đập vào cái ót, tiếng kêu thảm thiết của Mir đình chỉ.

 

Bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng: "Mir thiếu gia, xảy ra chuyện gì sao?" Động tĩnh cũng quá lớn đi, không hay còn liên quan đến mạng người? thú nhân kia nói, nơi này quả thật không phải thứ gì tốt, nơi này dù sao cũng là một cái xã hội thượng lưu, một số quý tộc nhà giàu để làm nơi tụ hội, bên trong quý tộc luôn có một vài gia hoẳ có chút sắc dục huân tâm, trong lòng bọn họ đều là phóng đãng, muốn được càng nhiều tư dục, vừa mới bắt đầu chỉ có cá biệt xâm nhập trao đổi, sau thì mặc kệ là thú nhân hay là người Miya, bọn họ đều nguyện ý trao đổi nhu cầu lẫn nhau, sinh hoạt cá nhân sau lưng thực không xong, dần dần thay đổi tính chất, cuối cùng tạo thành nơi của những thiếu gia quý tộc tới vui chơi, có điều bên ngoài phong cảnh thực bình thường, rất ít người nhận biết, dù sao việc này không thể phơi ra ngoài sáng, tại đế đô có thể coi là một nọc độc vũ nhục.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.