Yên Vụ mở cửa phòng ra, nhìn bên trong xem xét, không có bất luận động tĩnh gì, thoạt nhìn còn phải hôn mê một thời gian nữa.
Y ngoắc tay kêu một cái thú nhân đi đến: "Ngươi đi thông tri Mir thiếu gia, nói người đã được đưa tới, gã sẽ biết nên làm thế nào."
"Vâng!"
Thú nhân kia chạy nhanh đi thông báo.
Nơi này ban ngày trái lại không có người mấy, lui tới cũng chỉ có vài người, bên ngoài có thú nhân thân thể cường tráng canh gác, cho nên không lo lắng hai người Miya chạy trốn, kỳ thật loại chuyện này bọn họ cũng làm thường xuyên, rất nhiều tiểu thú nhân quý tộc, hoặc là tiểu vương tử hoàng thất, có chút ham mê bất lương, hoặc là nhìn chúng một cái người Miya nào, liền bắt tới chơi đùa một phen, chơi xong liền hủy thi diệt tích, điều này Mir thiếu gia làm qua vài lần. Bởi vì không có người phát hiện, hơn nữa từ bên trong chiếm được thật lớn kích thích cùng khoái cảm, càng đâm ra nghiện, việc này làm nhiều sẽ thuận tay, như thế cho nên lần này nhìn thấy Tiểu Mộc Mộc liền nổi lên quỷ tâm nhãn, về phần nhị hóa là đi theo gặp nạn.
Nhị hóa thanh tỉnh sớm một chút, vừa tỉnh liền phát hiện bốn phía tối như mực, bị trói buộc trong một không gian thực nhỏ hẹp, có điều y cũng không có kích động, loại chuyện này giống như xảy ra quá nhiều lần rồi.
"Này này, Mộc Mộc? Mộc Mộc nhóc có ở đó không?"
Gọi vài tiếng, bé con bị nhốt trong túi cũng tỉnh: "A, anh Tiểu Vũ, chúng ta đang ở đâu?" Bé con còn đang không rõ tình huống lắm, nơi nơi sờ soạng, nhưng lại không ra được.
".....Ừm, căn cứ theo kinh nghiệm của bổn đại gia, mười phần là bị nhốt trong túi, hơn nữa lát nữa còn muốn có tiền chuộc, không có tiền sẽ giết con tin......"
Bé con ngạc nhiên không thôi, có điều nghe lời nói kia tựa hồ sùng bái không thôi: "Oa, anh Tiểu Vũ biết được thật nhiều thứ."
"Chứ sao, bổn đại gia từ nhỏ đến lớn đã trải qua vô số lần máu tươi rửa tội, bên trong đã chiếm được kinh nghiệm quý giá." Nhị hóa dương dương tự đắc nói.
"Thật lợi hại.....anh Tiểu Vũ chúng ta mau ra ngoài thôi, nơi này tối đen một chút cũng không chơi được....."
Bên kia hồi lâu không thấy đáp lại, nhị hóa khó khăn nói: "Căn cứ vào kinh nghiệm khi xưa, cần phải có tiền chuộc mới được, chúng ta tạm thời còn chưa ra ngoài được....."
"À...."
Mộc Mộc thở dài một tiếng, sau đó cao hứng nói: "Em có thể ra ngoài....."
Nhị hóa vốn định nói nhóc nói ngốc gì vậy, sau đó bên tai chợt nghe thấy nhiều tiếng động, sau đó xoạt một tiếng, không có động tĩnh gì, sau đó tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, lại có nhiều tiếng động, nhị hóa cảm thấy túi vải bị xả xuống, theo sau chính là một lỗ hổng lớn.
"Được rồi, anh Tiểu Vũ mau ra đi."
Trong lòng nhị hóa nhảy nhót, nhìn đến tiểu đao trong tay Tiểu Mộc Mộc, nhất thời không biết nói gì.
"Nhóc còn mang theo thứ này cơ à, còn thật là của nhóc sao."
Tiểu Mộc Mộc được khen ngợi, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, đem đao cất lại, đắc ý nói: "Là Lôi Nạc cho em đấy, hắn nói cho em để phòng thân." Đừng nhìn chỉ là một cái đao nhỏ, nhưng lại sắc bén vô cùng.
Hai tên tiểu quỷ cũng biết rơi vào khốn cảnh, bắt đầu thương lượng biện pháp ra ngoài.
"Chúng ta bây giờ nên làm cái gì?" Tiểu Mộc Mộc nhìn Tiểu Vũ, nhị hóa nhìn trái nhìn phải, cư nhiên không phải là kho hàng như dĩ vãng, hoặc là một nơi bị bỏ hoang nào đó, cư nhiên là một căn phòng ngủ phi thường xa hoa, rõ nhất trong phòng là một cái giường lớn, màu sắc diễm lệ, nhị hóa là một người biết hàng, vừa thấy mấy thứ này đều là đồ phỏng chế, không có vài thứ là thật, không khỏi kinh ngạc, nhị hóa buồn rầu gãi đầu, cứ cảm thấy không thích hợp, nơi này không đúng.
"Mộc Mộc, nhóc có cảm thấy có điều gì không đúng ở đây không?"
Mộc Mộc thành thành thật thật gật đầu, một vẻ ta thực biết, nhị hóa trong lòng kỳ quái, Tiểu Mộc Mộc thoạt nhìn ngốc ngốc như vậy, có đôi khi còn thông minh hơn y nữa, thật sự khó lường nha.
"Nhóc phát hiện ra thứ gì?" Nhị hóa còn đang chờ bé nói ra phát hiện trọng yếu, Tiểu Mộc Mộc nâng cằm dương dương tự đắc, vươn một cái ngón tay chỉ chỉ đỉnh đầu, nhị hóa theo hướng ngón tay nhìn lại, ánh mắt đều trợn tròn.
"Đậu xanh! Không phải chứ, thật đúng là long dương mười tám thức, thật là lợi hại, tư thế này thật khó , làm sao có thể làm được...."
"....."
"Theo kinh nghiệm của anh đây từ xưa tới nay tổng kết lại, nơi này có thể là một kỹ viện...sau đó chúng ta bị bán tới, chính là như vậy." Nhị hóa nâng cằm, trầm trọng gật đầu.
Tiểu Mộc Mộc cau mày bĩu môi: "Anh Tiểu Vũ thật nhiều kinh nghiệm, thường xuyên đến kỹ viện? nhưng Lôi Nặc từng nói nơi này không có kỹ viện, anh Tiểu Vũ có phải nghĩ sai rồi hay không?"
"Ách, điều này, không có à, không nên nói bừa, ti vi đều là nói như vậy, được rồi, chúng ta vẫn là mau chạy đi, nơi này thật sự rất nguy hiểm, nếu như bị Hắc Vũ biết anh đây bị bắt tới nơi này liền xong đời." Ôm đầu, nhị hóa muốn khóc lớn, làm sao chỉ ra ngoài ăn một chút, đã bị người bắt đi.
Thật sự là không hay ho.
Tiểu Mộc Mộc phụ họa gật đầu, cực kỳ đồng ý với nhị hóa: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu Lôi Nặc biết, em khẳng định cũng xong đời, chúng ta mau đi thôi....."
"Đợi chút, chúng ta nếu cứ như vậy chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị phát hiện, chúng ta vẫn nghĩ kế sách trước đi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến....."
Sau đó hai người liền ngồi lại thương lượng kế sách, dù sao hai người còn có chút đầu óc, đều tự xuất lực, đầu tiên là đem chút đồ bỏ vào túi vải rồi buộc lại sau đó liền trốn dưới gầm giường, việc này vừa làm xong không lâu, cửa liền bị mở, tiếng cười ha ha bên ngoài.
"Ha ha, đa tạ Yên Vụ đại nhân yêu quý , chuyện lần này phiền ngươi." Mir cười nói, nhị hóa cùng bé con đang ghé dưới gầm giường liếc mắt nhìn nhau cùng đọc ra một loại tin tức, giọng nói này sao lại quen như vậy?
Hình như là người quen, chẳng lẽ là đến cứu bọn họ?.
Hay là chúng ta ra ngoài? Nhị hóa phóng thích sóng điện hướng bé con hỏi.
Ừ ừ.
Sau đó chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài: "Ai ai có chút lòng thành kính nhỏ, Yên Vụ đại nhân ngươi nhận đi, vật nhỏ kia ta còn không dễ gì bắt được, may là có nơi này của ngươi, xong việc cũng dễ thu thập."
Bé con nghe vậy lập tức lui lại, nhìn ra hướng cửa, cửa bị đóng lại, người đang bước tới, có thể nhìn thấy Mir đang cười dâm đãng, xoa xoa tay, hướng túi vải trên đất đi tới, bé con cùng nhị hóa gật gật đầu, bọn họ đã thương lượng tốt lắm, một người sắc dụ, một người thừa dịp tình huống không phòng bị ra tay.
Vì thế nhị hóa trước tiên từ gầm giường đi ra, cởi từng kiện từng kiện quần áo, được rồi cởi quá nhanh, chỉ còn lại một cái quần lót, đối phương còn vì dưới giường toát ra một người Miya liền giật mình, kết quả nhìn thấy một màn nghẹn họng trân trối.
Đây, đây là đang làm gì?
Nhị hóa thí điên thí điên leo lên giường, y muốn làm ra một tư thế khêu gợi, tốt nhất là bộ dáng nửa kín nửa che, như ẩn như hiện mới là mê người nhất, kết quả cởi xong nhị hóa mới đột nhiên tỉnh ngộ, có điều đã cởi rồi, nhị hóa đành phải đi đến mặc vào, cầm một cái bị ném bên cạnh, đùi đẹp thật dài, đối với Mir đang trợn mắt há mồm ngoắc ngoắc, tung mị nhãn, âm thanh nũng nịu: "Khách quan, đến thôi, người ta chờ đã lâu~"
Bé con còn đang nhìn ván giường, rất là khó hiểu, bọn họ lúc trước thương lượng lời kịch không phải như thế mà.
"Hà hà, đây là trò chơi gì thế, thật là thú vị."
"Thật không, thiếu gia thích là được rồi a a~" nhị hóa một bên cười, trong lòng nội ngưu đầy mặt, đóng kịch thật là khó khăn, mà Mir kia sớm dục vọng thiêu đốt, nơi nào còn lo lắng thứ gì, hai ba bước liền đi lại đây, nhị hóa tiếp tục làm nũng: "Thiếu gia ngươi làm sao còn chưa cởi, cởi hết chơi mới vui chứ....."
Bé con đã đi ra ngoài, nhưng mà đi ra rồi, làm sao lập tức đánh lại được một thú nhân đây, chỉ một cây đao kia liền không đủ, nhìn quét khắp phòng một lượt, gương nhỏ, bình nhỏ, chén nhỏ, chắc chắn không dùng được, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái ghế đá nhỏ.
Kỳ thật không phải là một cái ghế đá nhỏ, là một cái bô nhỏ, được làm bằng đá, may là bên trong không có gì, Tiểu Mộc Mộc sử dụng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ, cái bô kia cư nhiên nặng đến bốn mươi cân (20kg),mắt thấy nhị hóa sắp bị vồ tới, Tiểu Mộc Mộc nảy sinh ác độc, cắn răng nâng bô chạy tới, cước bộ thình thịch vang dội, này còn không phát hiện ra thì chỉ có đồ ngốc.
Mir chấn động, cảnh giác có tiếng động, vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu người Miya gã luôn tâm tâm niệm niệm đang khiêng một thứ hoàn toàn không phù hợp.....bô, Mir muốn quay đầu tránh đi đã không còn kịp, cái bô kia bị ném tới, lập tức nện ở trên mặt gã, cái này nếu ở trên người thú nhân bình thường chắc chắn sẽ tránh thoát, đáng tiếc gã Mir này luôn không học hành đàng hoàng, là một cái bao cỏ, bản lãnh thì không có, chỉ thích làm một số chuyện gà chó bình thường.
Nhìn thấy Mộc Mộc một cái liền ném trúng, nhị hóa hoan hô không thôi, cũng không quản còn đang mặc một cái quần lót, vớ lấy sàng đan chùm Mir lại không nhìn thấy đâu, tiếp đó là một trận quần ẩu, Tiểu Mộc Mộc vừa ra tay liền biết thực tế, trực tiếp lấy bồn cầu tiếp tục đập, cuối cùng đập vào cái ót, tiếng kêu thảm thiết của Mir đình chỉ.
Bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng: "Mir thiếu gia, xảy ra chuyện gì sao?" Động tĩnh cũng quá lớn đi, không hay còn liên quan đến mạng người?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.