Giờ giấc sinh hoạt của Trần Nhất Lan rất điều độ, có lẽ là thói quen tốt đã được rèn luyện trong lúc huấn luyện.
Nhà cũ nên cách âm không tốt, dưới lầu đóng cửa là trên lầu nghe thấy ngay.
Ôn Sơ Nịnh ngủ không ngon lắm, bình thường cô rất ít khi nằm mơ.
Thế mà lần này lại mơ.
Trong cơn mơ, cô ngồi bên bờ bể bơi ngoài trời, nắng vàng rực rỡ ánh lên mặt nước như dát vàng.
Cậu thiếu niên với thân hình nhanh nhẹn đang tung mình bơi lội, cậu bơi tới bờ bên kia, cởi nón và kính bơi xuống nắm chặt trong tay, hất mái tóc khiến những giọt nước chảy xuống men theo đường xương quai hàm sắc nét.
Rồi đột nhiên cậu bỗng xoay người lại, thoải mái dựa vào thành bể bơi, thần thái phơi phới chỉ có ở độ tuổi thiếu niên. Một cơn gió mùa hè thổi qua, ánh nắng vàng rợp lan tràn khắp nơi, có tiếng reo hò, tiếng kêu gọi, nụ cười trong ánh mắt cậu rực rỡ tới chói lòa.
“Rầm —”
Tiếng mở cửa vang lên, giấc mộng đẹp của Ôn Sơ Nịnh bị cắt ngang. Cô trở mình, lại nghe thấy âm thanh gì đó rất nhỏ, như tiếng của con vật nhỏ nào đó vậy.
Ôn Sơ Nịnh bật dậy, liếc nhìn điện thoại, 7 giờ rưỡi sáng.
Bình thường cô không ngủ đúng giờ cho lắm, cứ thế mặc đại quần đùi và áo phông rồi bước xuống giường, kéo cửa ra, nhìn thấy cậu mình đang ôm một thùng giấy đặt trong phòng khách, tiếng kêu khe khẽ từ trong đó mà truyền ra.
Đó là cậu cô, Chu Tuyển Dương.
— Một “thanh niên”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842080/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.