Ôn Sơ Nịnh ngồi bên trạm xe buýt ngoài trời, trời sụp tối, nhiệt độ cũng bắt đầu hạ xuống.
Phía xa xa là một quầy mì nóng hổi bốc khói nghi ngút, một bà lão liên tục trụng mì trong nồi.
Ôn Sơ Nịnh mặc quần đùi và áo tay ngắn, chỉ một lúc sau đã thấy lạnh rồi.
Nhưng cô không dám bước ra, biết rõ Trần Nhất Lan sẽ không tới nhanh như thế nhưng cô vẫn không dám rời khỏi nửa bước.
Điện thoại của Ôn Sơ Nịnh cũng gần hết pin, không dám lướt lung tung.
Quả nhiên con đường này là một khu chợ đêm nhỏ, nhưng chỉ là ở thị trấn nên không lớn lắm.
Người qua lại đều là những gánh hàng rong bán đồ ăn.
Ôn Sơ Nịnh ngồi cạnh trạm xe buýt, hơi lạ lẫm con người lại nhìn dòng người tới lui.
Chợ đêm tới nhanh mà tan cũng nhanh.
Cô hơi lạnh, bèn tựa người vào tường kính trong suốt của trạm xe.
Đợi mãi chẳng thấy tin gì, cô thật sự quá chán, thế là đành gửi tin nhắn cho Trần Nhất Lan.
[Cậu tới đâu rồi?] [Đợi thêm một tiếng nữa nhé,] Trần Nhất Lan nói, [Đừng có đi lung tung.] [Ừ.] Có lẽ vì cậu trả lời nhanh quá nên Ôn Sơ Nịnh thấy hơi yên tâm, nhưng khi cảm xúc đã bình ổn, cô lại thấy áy náy. Nhất thời không nhịn được mà lại gửi tin nhắn cho cậu. [Có phải tớ lại làm phiền cậu rồi không?] [Cậu về phiền lắm đúng không?] Cậu bảo phải đổi vé, từ Hoài Xuyên về Lâm Giang còn phải ngồi xe hai ba tiếng nữa mới tới được đây. [Chứ không thì sao bây giờ?]
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842107/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.