Trần Nhất Lan đẩy cửa phòng ra, cắm thẻ từ vào, đèn âm tường trong phòng lập tức sáng lên. Cậu bật lò sưởi, trong phòng ấm lên ngay.
Suốt dọc đường đi chân Ôn Sơ Nịnh hơi tê dại, hóa ra mùa đông ở phía Bắc lạnh đến vậy.
“Cậu… Cậu có về không?”
Hai người đứng trong một căn phòng không lớn lắm, kiểu phòng giường đôi, không hiểu sao bầu không khí hơi lạ.
Cô đứng bên giường, Trần Nhất Lan đứng đối diện cô, không khí ấm áp lan tràn trong phòng. Rèm cửa khép hờ, bên dưới tầng 6 có một chiếc cầu vượt dành cho người đi bộ, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn phía xa.
Cô rất sợ khi phải ở lại một mình trong căn phòng xa lạ này, nhưng cũng chẳng thể trông mong điều gì khác được.
Thậm chí cô còn nhìn lướt qua khắp căn phòng, thầm nghĩ có nên chốt thêm chốt xích trên cửa hay kéo ghế ra chặn không nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Trần Nhất Lan lấy điện thoại ra xem.
“Không về được rồi, ký túc xá đợt huấn luyện mùa đông này đóng cửa lúc 9 giờ.” — Cậu nói thật, giờ giấc sinh hoạt của vận động viên rất nghiêm ngặt, 10 giờ tối là phải tắt đèn đi ngủ, 6 giờ sáng dậy tập.
Dù mai được nghỉ, không cần học thể lực nhưng ký túc xá vẫn có giờ giới nghiêm.
Giờ là 8:30, từ đây về nơi huấn luyện phải mất gần một tiếng.
“Đói không?”
Trần Nhất Lan hỏi cô.
“Hơi hơi.”
Đồ ăn ở ga tàu không ngon lắm, lúc tối Ôn Sơ Nịnh chẳng ăn nhiều, Trần Nhất Lan thấy hết.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842111/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.