Ba ngày nghỉ, ngày nào cũng dính lấy anh khiến đồng hồ sinh học của Ôn Sơ Nịnh có phần đảo lộn.
Giờ này đã sắp rạng sáng mà cô vẫn chưa ngủ được, trở mình hai lần vẫn không thể chợp mắt. Trần Nhất Lan cũng ngủ không sâu, anh đưa tay kéo cô vào lòng, giọng khàn và lười nhác, “Sao còn chưa ngủ nữa?”
“Có lẽ là tại anh mà giờ giấc sinh hoạt của em loạn hết rồi.” Ôn Sơ Nịnh vùi mặt vào ngực anh, má lướt qua lớp áo ngủ, bên dưới là cơ bắp mềm mà rắn chắc, thậm chí còn nghe được cả tiếng tim anh đập khiến cô cảm thấy cả đêm dài đều bình yên. Dù không ngủ, mỗi phút mỗi giây vẫn như trầm luân, như nghiện.
Trần Nhất Lan không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.
Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh. Trong bóng đêm tĩnh mịch, anh nhắm mắt, chân mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, từng đường nét trên gương mặt đều dứt khoát rõ ràng.
Cô đưa tay nhéo má anh, chỉ là phản xạ vô thức. Mỗi phút giây ở bên anh đều khiến cô tham luyến mê đắm, có lẽ đây chính là di chứng của yêu xa.
Không hiểu sao Ôn Sơ Nịnh lại nhớ đến đêm cuối cùng trước khi hai người chia xa nhiều năm trước. Trong phòng ký túc xá của anh, cô nằm bên cạnh, quay đầu nhìn gương mặt anh, lấy hết dũng khí hôn anh một cái. Sau này có rất nhiều ngày, cô luôn hối hận, tại sao trước đó không dũng cảm hơn một chút để lại thêm nhiều kỷ niệm hơn một chút.
Không có chút tiếc nuối nào vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842147/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.