Khương Nhược Ninh áp người lên tường, cả người cứ như con thằn lằn, hai tay hai chân dán chặt lên giấy dán tường, lỗ tai khẽ động đậy. Một lúc lâu sau, cô không vui hỏi Thời Tuế: "Sao không có động tĩnh gì hết vậy? Tranh Tranh không biết dùng sao? Có cần gọi điện hướng dẫn cậu ấy một chút không?"
Thời Tuế nhướng mày: "Cậu biết à?"
"Mình xem video thấy có mà." Khương Nhược Ninh hối hận vô cùng: "Biết vậy đã gửi cả video cho Tranh Tranh rồi!"
Cô đấm ngực giậm chân.
Thời Tuế:...
Khương Nhược Ninh vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô dứt khoát quay về bên giường, với lấy điện thoại. Tin nhắn còn chưa gửi đi thì điện thoại đã bị Thời Tuế rút khỏi tay. Khương Nhược Ninh nhìn Thời Tuế, Thời Tuế nói: "Có khi nào là do cách âm quá tốt không?"
Khương Nhược Ninh nói: "Không đến mức đó chứ, cách âm tốt đến vậy à?"
Thời Tuế nói: "Vậy thì có gì lạ đâu, cậu la một tiếng đi."
Khương Nhược Ninh nhìn cô ấy.
Thời Tuế hất cằm, ra hiệu cho cô làm theo.
Khương Nhược Ninh: "A."
Thời Tuế nói: "Lớn tiếng hơn một chút."
Khương Nhược Ninh: "A—"
Thời Tuế nhịn cười: "Có thể lớn hơn chút nữa."
Khương Nhược Ninh: "A!!!"
Thời Tuế im lặng hai giây, nói với Khương Nhược Ninh: "Đó, Tranh Tranh bọn họ đều không nghe thấy."
Khương Nhược Ninh: "Sao cậu biết là không nghe thấy?"
Thời Tuế: "Nếu nghe thấy thì giờ này họ chắc chắn đã gọi điện hỏi cậu sao rồi."
Khương Nhược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-ngu-suong/2914221/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.