Lục Dung vì không muốn ở quá gần Thẩm Vấn Thu rồi làm ra hành vi nào lỗ mãng cho nên đã cố tình nằm ở sát mép giường, có điều vóc người anh quá cao lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể lăn xuống.
Có bị đánh chết anh cũng không ngờ Thẩm Vấn Thu sẽ nói thế, mặc dù đang trong trạng thái say rượu nên anh biết có đến tám, chín phần là không thật, thế nhưng vẫn khó mà kiểm soát được trái tim mình.
Huống hồ, anh còn là một tên trai tơ đã có tuổi.
Lục Dung hô hấp nặng nề, nôn nóng khẽ hỏi: “Cậu có biết mình đang nói gì không? Tiểu Mị, đừng đùa.”
Thẩm Vấn Thu gật đầu, tóc sượt lên gối phát ra tiếng sột soạt khẽ khàng, ngoan ngoãn nói: “Ừ, tôi biết.
Tôi không đùa đâu.”
Hơi thở của hắn nhuốm đầy mùi rượu, hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Nhất thời miệng lưỡi Lục Dung đắng khô nhưng anh cứ đờ ra tại chỗ, không dám làm bất kỳ một cử động nhỏ nào.
Làm sao anh có thể không muốn thân mật với Thẩm Vấn Thu? Những ảo tưởng trong cả thanh xuân của anh đều dành hết cho Thẩm Vấn Thu, cũng không biết có phải do lúc ấy đè nén quá điên cuồng không mà sau này anh trở nên thanh tâm quả dục(*),cho dù đối với người ngoài là trai hay gái đều không có hứng thú.
(*) Trầm tĩnh, ít ham muốn.
Nhưng từ sau khi đón Thẩm Vấn Thu về, anh cũng không phải không có lúc chộn rộn trong người.
Đúng là Thẩm Vấn Thu không còn đẹp trong trẻo như thời niên thiếu nữa nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-second-hand/1446291/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.