“Hắn từ nhỏ đã hay mềm lòng, lại đa tình muốn chết.” Nam nhân này lại là người quen cũ – nhị ca tốt năm đó thí phụ sát huynh của Hoa Nghi, Kinh Sở.
Trong khi nói chuyện, hắn cúi xuống rót chén nước cho mình và người bên cạnh, người nọ vội lui một bước, cúi đầu nói không dám, hai tay giơ cao quá đầu mới dám đỡ lấy.
Trong lều này lạnh tanh, không nữ nhân cũng không nô lệ, thậm chí ngay cả da thú gấm vóc, châu báu vàng bạc các vật dùng trang trí trong nhà quý tộc bình thường cũng nhất loạt chẳng có, bốn phương tám hướng chỉ có một cái bếp hầm, vài cái bàn lau chùi sạch sẽ, trên bày ít trái cây lớn nhỏ không đều, đằng sau là bình phong, bên trong thấp thoáng lộ ra cái sạp cũng sạch sẽ như thế.
“Ngồi đi.” Kinh Sở nói khẽ, lơ đãng đưa chén nước không nóng không lạnh vào miệng, dường như ngẩn ra một lúc, mới tiếp tục thấp giọng nói, “Lúc còn nhỏ, hắn đối đãi người khác tốt đến mức khiến ca ca ta đây cũng cảm thấy không đành lòng, hệt như một cục bột vậy.”
Thủ hạ kia chỉ dám ngồi mép ghế, không hề ngồi thật, vẻ mặt cung kính, nghe vậy nói: “Hiện giờ tứ thiếu thành Đông Hải vương, quét sạch nửa đại lục phía đông, chắc hẳn cũng nên biến thành tâm ngoan thủ lạt rồi.”
Kinh Sở liếc hắn một cái, cười nói: “Thủ hắn có lẽ lạt, tâm lại chưa chắc đã ngoan. Ngươi yên tâm, dù hai mươi năm không gặp thì ta cũng hiểu rõ hắn. Người này trong lòng sầu lo quá nhiều,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tung-chi-dao/2418840/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.