Một câu nói ấm áp cả lòng, Hà Tĩnh Mạc ủy khuất tựa vào lòng Tô Tích Nhan, lẳng lặng rơi nước mắt. Nếu Tô Tích Nhan thật sự liền như vậy rời khỏi không quay lại, Hà Tĩnh Mạc còn không phải là chịu ủy khuất, thật sự nhích vào trong lòng Tô Tích Nhan, cái loại áp lực đã lâu này cùng ủy khuất toàn bộ bùng nổ, nàng thu người chôn đầu trong áo Tô Tích Nhan khóc không thành tiếng, cả người run rẩy. Thâm tâm Tô Tích Nhan như vỡ vụn, không ngừng an ủi: "Được rồi, sao tự nhiên lại có nhiều nước mắt như vậy." Thực may mắn thực may mắn là bản thân không có như vậy mà rời đi, Tô Tích Nhan nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hà Tĩnh Mạc, ánh mắt cô lại dần trở nên ướt át.
"Cậu khóc cái gì?" Hà Tĩnh Mạc khóc nức nở chất vấn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Còn không phải cậu khóc làm tôi khóc theo." Thấy Hà Tĩnh Mạc khóc, cô nhất định sẽ khóc theo, chuyện này đã có từ khi học đại học, không phải lần đầu tiên, cũng không hiểu tại sao mình lại rơi nước mắt, trước kia Tô Tích Nhan luôn lén lút lau đi, nhưng lúc này đây, cô nhận thấy trên mặt mình nước mắt giàn giụa, muốn phát tiết phóng thích tất cả không để lại chút gì. Không chỉ có Hà Tĩnh Mạc mỏi mệt, loại cảm xúc gây áp lực này cũng làm cho cả người cô căng thẳng đến cực điểm. Đôi khi, nước mắt không chỉ đại diện cho bi thương, mà còn có thể đại diện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-va-thu-can-gi-lam-kho-nhau/2059796/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.