Tích Nhan đen mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu tổng, vợ chị không ở nhà sao?"
"Em nói giống như tôi sợ vợ tôi lắm vậy." Tiêu Mạc Ngôn thật khó khăn để tìm lại chút thể diện, vợ cô quản nghiêm đã trở thành ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người, nhưng cô vẫn muốn giữ lại một chút mặt mũi.
"Tôi thật sự không thể hiểu được chị, trong nhà đã có một người phụ nữ giống như thiên thần, vẫn còn chưa đủ sao?"
Tô Tích Nhan bất mãn phàn nàn, Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt nhìn cô, "Được rồi, em thôi cái kiểu đó đi, không nhìn thấy được cái gì tốt hơn. Ngắm không có nghĩa là sẽ rung động, có hiểu không? Nhóc con, có giỏi thì chỉ dạy lão nương*.
"Chị cũng biết mình già* rồi à, biết mình già còn bày đặt hồi xuân này nọ?"
*Vì Tiêu ví bản thân là lão nương nên Tích Nhan mới có cơ hội nói Tiêu già.
Tô Tích Nhan khinh bỉ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn hung dữ liếc cô, "Bày đặt hồi xuân cái gì, con người luôn phải biết thưởng thức cái đẹp, thưởng thức không có nghĩa là ngoại tình, em đừng có nhầm lẫn khái niệm có được hay không?"
"Xì, tự tìm lý do cho mình."
"Tôi tìm lý do gì cho tôi hả? Không phải tôi khoe khoang à, có bao nhiêu nhiêu người có được khả năng tự kiểm soát này của tôi?! Đây gọi là gì? Đây gọi là cho dù nhìn thấy hết gái đẹp ở trên đời cũng không bị cám dỗ, một lòng chỉ rung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-va-thu-can-gi-lam-kho-nhau/2059874/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.