Mái tóc húi cua cắt sát da đầu, đường gò má sắt nét, chỉ cần nghiêng người tùy tiện đứng cạnh giường thôi cũng đủ khiến người ta phải ngoái nhìn. Khương Thanh Diễn chỉ liếc qua một cái đã vội quay đi. Hôm đó anh uống nhiều, nhưng không hiểu sao hình ảnh Bùi Sâm nhíu mày túm lấy mình vẫn in rõ mồn một trong đầu — anh không có suy nghĩ gì khác, chỉ thấy xấu hổ mỗi khi nghĩ đến.
Bùi Đoá Đoá đã sốt ba ngày liền, sáng nay còn định cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, kết quả bị Bùi Sâm trực tiếp xách lên xe đưa đến bệnh viện. Bác sĩ thử máu xong không nói nhiều lời, đưa cậu bé thẳng vào phòng truyền dịch.
“Con không muốn tiêm, không muốn tiêm, không muốn tiêm đâu!” Ba ngày rồi không ăn được gì mấy, nhưng Bùi Đoá Đoá vẫn không quên giở chiêu mè nheo. Cậu bé nằm trên giường bệnh, hai chân nó giơ lên trời đá loạn xạ.
Bùi Sâm cụp mắt nhìn cậu bé p/hát ti/ết, nhướng mày:
“Không muốn tiêm, thử xem?”
“Hức…” Bùi Đoá Đoá lập tức xẹp xuống, đáng thương nhìn ba ba Bùi Sâm, nức nở khe khẽ.
Khương Thanh Diễn thầm nghĩ tốt nhất cả đời đừng gặp lại Bùi Sâm thì hơn. Ai ngờ viện trưởng Trần bên cạnh lại sải bước đi thẳng vào phòng bệnh, dừng lại bên giường, đưa tay đè chân Bùi Đoá Đoá xuống:
“Đoá Đoá sao thế này?”
Bùi Sâm quay đầu nhìn, vừa liếc đã thấy Khương Thanh Diễn đứng phía sau viện trưởng Trần hai bước, đôi mắt không biết phải nhìn vào đâu. Lúc thấy anh mặc áo blouse trắng, trong mắt Bùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787397/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.