“Chú Từ và dì Mai cả đời không có con, toàn bộ tâm sức đều dồn hết cho những đứa trẻ mồ côi trong viện.” Bùi Sâm đặt một tay lên nắp ly mì, cảm nhận hơi nước nóng hổi lan lên lòng bàn tay, giọng nói trầm thấp, “Điều kiện kinh tế của Lạc Ba trước đây không tốt, trình độ giáo dục cũng thấp, nhiều người sinh con ra mà không nuôi nổi bèn bỏ trước cổng viện mồ côi.”
Tình trạng này đúng là vấn đề nhức nhối ở rất nhiều thành phố kém phát triển, người ta không nhận thức được tầm quan trọng của sinh sản có kế hoạch và chăm sóc thai kỳ, cũng giống như họ dễ dàng phớt lờ việc khám sức khỏe định kỳ hằng năm.
“Vào thời điểm tệ nhất, chỉ trong một đêm trước cổng viện có thể xuất hiện bốn, năm đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong đó cũng không ít là trẻ khuyết tật, nhưng viện trưởng Từ chưa từng để tâm. Ông ấy nói đã gặp thì là duyên, dù trợ cấp từ chính phủ có hạn, ông cũng chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ đứa nhỏ nào.”
Nắng chiều ấm áp chiếu qua cửa sổ rọi lên tay Bùi Sâm, Khương Thanh Diễn lại vô thức nhìn vết sẹo dài trên tay hắn, nghe Bùi Sâm nói tiếp: “Ngần ấy năm qua, có rất nhiều đứa trẻ từ viện phúc lợi trưởng thành bước ra ngoài xã hội. Còn Bùi Đoá Đoá, tôi nhận nuôi thằng bé từ viện mồ côi lúc nó ba tuổi.”
Tuy bất ngờ, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán. Hai người họ từng nói dở dang chuyện này ở khu nghỉ dưỡng, Khương Thanh Diễn đã mơ hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787407/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.