🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Chú Từ và dì Mai cả đời không có con, toàn bộ tâm sức đều dồn hết cho những đứa trẻ mồ côi trong viện.” Bùi Sâm đặt một tay lên nắp ly mì, cảm nhận hơi nước nóng hổi lan lên lòng bàn tay, giọng nói trầm thấp, “Điều kiện kinh tế của Lạc Ba trước đây không tốt, trình độ giáo dục cũng thấp, nhiều người sinh con ra mà không nuôi nổi bèn bỏ trước cổng viện mồ côi.”

Tình trạng này đúng là vấn đề nhức nhối ở rất nhiều thành phố kém phát triển, người ta không nhận thức được tầm quan trọng của sinh sản có kế hoạch và chăm sóc thai kỳ, cũng giống như họ dễ dàng phớt lờ việc khám sức khỏe định kỳ hằng năm.

“Vào thời điểm tệ nhất, chỉ trong một đêm trước cổng viện có thể xuất hiện bốn, năm đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong đó cũng không ít là trẻ khuyết tật, nhưng viện trưởng Từ chưa từng để tâm. Ông ấy nói đã gặp thì là duyên, dù trợ cấp từ chính phủ có hạn, ông cũng chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ đứa nhỏ nào.”

Nắng chiều ấm áp chiếu qua cửa sổ rọi lên tay Bùi Sâm, Khương Thanh Diễn lại vô thức nhìn vết sẹo dài trên tay hắn, nghe Bùi Sâm nói tiếp: “Ngần ấy năm qua, có rất nhiều đứa trẻ từ viện phúc lợi trưởng thành bước ra ngoài xã hội. Còn Bùi Đoá Đoá, tôi nhận nuôi thằng bé từ viện mồ côi lúc nó ba tuổi.”

Tuy bất ngờ, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán. Hai người họ từng nói dở dang chuyện này ở khu nghỉ dưỡng, Khương Thanh Diễn đã mơ hồ đoán ra. Nhưng lúc thật sự nghe thấy, anh vẫn nhìn Bùi Sâm chằm chằm vài giây, là một người đàn ông độc thân, ưu tú và có điều kiện, Bùi Sâm sẵn sàng nhận nuôi một đứa trẻ và nuôi dạy bên mình, điều này thật sự không phải ai cũng làm được, cần phải có dũng khí và cả bản lĩnh.

“Bảo sao Bùi Đoá Đoá lại thân thiết với viện trưởng Từ đến vậy.” Khóe môi Khương Thanh Diễn khẽ cong lên, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Anh thật sự rất giỏi.”

Người làm trong ngành y không thể không có lúc tiếp xúc với viện mồ côi. Khi còn đi học, Khương Thanh Diễn cũng từng làm tìn/h nguyện ở đó, hiểu rất rõ cuộc sống của những đứa trẻ bị bỏ rơi là như thế nào. Tận tâm làm nghề này mà không mong hồi báo, viện trưởng Từ quả đúng là một người cao cả.

Năm phút trôi qua nhanh chóng, Bùi Sâm dời tay, mở nắp ly mì, dùng nĩa khuấy vài vòng rồi đẩy đến trước mặt Khương Thanh Diễn, sau đó đưa tay lấy hộp còn lại. Mùi thịt bò hầm thơm đậm tỏa khắp phòng, anh chưa ăn trưa, lại vừa tiêu tốn rất nhiều thể lực, đúng là đói đến không chịu nổi, cúi đầu gắp mì ăn ngay. Bùi Sâm ngồi đối diện, qua lớp hơi nước mờ mịt nhìn anh, cảm thấy khuôn mặt thư giản của anh thật kỳ diệu, giống như có thể khiến người ta muốn mở lòng.

“Tôi không giỏi gì đâu.” Một luồng xúc động dâng lên trong *****, Bùi Sâm vốn không phải kiểu người sống theo cảm tính, nhưng hiếm khi làm theo tiếng gọi của lòng mình, hắn nói: “Từ viện mồ côi đi ra, có rất nhiều người đều đang cố gắng hết sức để báo đáp viện trưởng Từ, tôi chỉ là một trong số đó.”

Khương Thanh Diễn đang ngậm nửa cây xúc xích trong miệng, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, không kịp phản ứng lại lời này ngay.

Bùi Sâm cũng đang nhìn anh: “Viện trưởng Từ đối với tôi chính là người nhà, cho nên Bùi Đoá Đoá mới gọi họ là ông bà nội.”

Hai chân Bùi Sâm đặt thoải mái trên sàn, một tay chống lên bàn, tay còn lại cầm chiếc nĩa nhựa nhỏ đi kèm hộp mì. Vẫn là những đường nét sắc lạnh ấy, vẫn là dáng ngồi tùy ý, nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo đến mức như thể ánh nắng chói chang cũng không thể làm ấm.

Vài giây sau, Khương Thanh Diễn buông nĩa, đứng dậy, đi đến trước mặt Bùi Sâm, vỗ vai hắn một cái rồi khẽ nhéo lấy. Anh không thể nói ra những lời như “rồi sẽ ổn thôi”, y học hiện đại đến nay vẫn còn nhiều điều bất lực, loại cảm giác ấy từ khi còn học đại học Khương Thanh Diễn đã từng nếm trải qua.

Nhưng tim anh vẫn thắt lại khi nghe những lời của Bùi Sâm, không rõ là vì quá khứ đặc biệt của hắn, hay là vì viện trưởng Từ. Tay anh đặt trên vai Bùi Sâm siết chặt thêm một chút, giây tiếp theo anh kéo Bùi Sâm ôm trọn vào lòng mình.

Tuy công việc bận rộn nhưng Khương Thanh Diễn vẫn luôn duy trì thói quen tập luyện. Khác với cơ bắp mạnh mẽ của Bùi Sâm, của anh không quá cường tráng, chỉ là săn chắc vừa phải. Gò má Bùi Sâm áp vào phần bụng phẳng rắn rỏi của anh, trên chiếc áo len mềm mại phảng phất mùi hương nhẹ nhàng của nước giặt.

Sống hơn ba mươi năm, Bùi Sâm rất ít khi cảm nhận được sự ấm áp. Từng bị khinh thường, từng bị chửi rủi, từng nhịn đau, từng chịu khổ, dường như khổ đau đã trở thành điều hiển nhiên trong đời hắn. Sau này có thêm Bùi Đoá Đoá, cậu bé non nớt ấy mang đến chút niềm vui cho hắn, nhưng chưa từng có ai ôm lấy hắn theo cách dịu dàng, bao bọc đến vậy.

Ba mươi hai năm qua, chưa từng có ai.

Nên khi rúc đầu vào lòng Khương Thanh Diễn, Bùi Sâm gần như không biết nên phản ứng ra sao, cuối cùng chỉ có thể làm theo bản năng, từ từ nhắm mắt lại.

Không ai lên tiếng, Khương Thanh Diễn lặng lẽ ôm hắn một lúc lâu, cho đến khi điện thoại trong túi áo vang lên hai tiếng, Bùi Sâm mới như sực tỉnh, khẽ động đậy. Khương Thanh Diễn thuận theo mà buông tay, lui về bàn, cúi đầu tiếp tục ăn ly mì đã nguội một nửa.

Cuộc gọi là từ Kỳ Nam. Khương Thanh Diễn vừa gặm một miếng xúc xích ngâm trong nước mì, vừa nhìn sang Bùi Sâm. Mọi thứ khi nãy như chỉ là ảo giác, vẻ yếu mềm thoáng qua trên khuôn mặt hắn đã hoàn toàn biến mất theo cái ôm vừa rồi.

“Dì Mai vẫn ngồi ở cửa ICU không chịu rời đi.” Ngắt cuộc gọi xong, Bùi Sâm đứng dậy: “Tôi qua đó xem thử.”

Khương Thanh Diễn ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi đi với anh.”

“Không cần, cậu ăn đi.” Bùi Sâm đứng nhìn anh. Chỉ trong chưa đến một phút, vị trí giữa hai người đã hoán đổi, như thể khung cảnh này mới là đúng đắn nhất, cũng là để khiến Bùi Sâm thấy thoải mái hơn. Giọng hắn rất nhẹ, nhưng trong đó lẫn theo một thứ cảm xúc khó phân định, nghiêm túc nói: “Hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

ICU có quy định thời gian thăm bệnh rất nghiêm ngặt. Bệnh nhân như viện trưởng Từ vừa được đẩy vào, còn chưa tỉnh thì trong ngày tuyệt đối không được vào thăm. Nhưng Vương Mai vẫn không nỡ rời đi, ngồi thất thần trên ghế suốt, Kỳ Nam giống Bùi Sâm, không giỏi an ủi người khác, đứng bên bà cả buổi cũng chẳng nói được gì. Mãi mới đợi được Bùi Sâm tới, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Mì ly để lâu ăn không còn ngon nữa, Khương Thanh Diễn ăn vài miếng một cách nhạt nhẽo, nhìn những vết dầu nổi lềnh bềnh trên mặt nước cũng thấy buồn nôn, dứt khoát đậy nắp lại, tiện tay đem luôn cả ly mì bên phía đối diện của Bùi Sâm vẫn chưa được đụng đũa vứt vào thùng rác.

Trước cửa phòng ICU, Kỳ Nam đã cố hết sức nói năng nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng Vương Mai vẫn ngồi đờ đẫn như một cái chuông rỉ sét, mất hết phản ứng với mọi thứ xung quanh. Hai bên trái phải bà là hai người đàn ông cao lớn, nhìn từ xa khác hẳn với các gia đình khác, Khương Thanh Diễn chỉ cần liếc một cái đã nhận ra họ.

“Dì Mai.” Khương Thanh Diễn không mặc áo blouse trắng, bước đến trước mặt bà, ngồi xuống, giọng dịu dàng: “Bên trong ICU có bác sĩ và y tá chăm sóc cho chú Từ, dì cứ yên tâm.”

Vương Mai cúi đầu nhìn Khương Thanh Diễn, chỉ khi nghe nhắc đến tên Từ An thì bà mới có chút phản ứng.

“Nếu chú Từ biết dì cứ ngồi canh như thế này, trong lòng chắc chắn sẽ rất khó chịu.” Khương Thanh Diễn ngẩng đầu, liếc nhìn Bùi Sâm: “Sau khi chuyển lên phòng bệnh, chú ấy còn cần dì chăm sóc, nên bây giờ điều quan trọng nhất là dì phải giữ gìn sức khỏe.”

Bùi Sâm lên tiếng: “Để Kỳ Nam đưa dì về nghỉ ngơi. Sáng mai chú Từ chuyển lên phòng thường rồi hãy quay lại.”

Vương Mai cứ nắm chặt vạt áo, vẻ mặt bất lực, không biết nên nhìn Khương Thanh Diễn, người vừa từ phòng mổ ra và đã cứu sống Từ An, hay là nhìn Bùi Sâm và Kỳ Nam, hai người đã sớm được bà xem như con cháu trong nhà. Một lúc lâu sau bà mới run giọng nói: “Tôi sợ tôi vừa đi, ông Từ ông ấy…sẽ không qua khỏi.”

Lúc này, lời của Bùi Sâm hay Kỳ Nam đều chẳng giúp được gì, Khương Thanh Diễn trên mặt vẫn vương chút mỏi mệt, nhưng khóe môi lại nở nụ cười: “Sẽ không đâu ạ, tình hình của chú Từ tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ vì tuổi cao nên mới được đưa vào ICU theo dõi để đảm bảo, sáng mai sau khi bàn giao ca trực, ông ấy sẽ được chuyển đến phòng bệnh đúng giờ.”

Dù sao Vương Mai cũng đã lớn tuổi, buổi chiều cứ thấp thỏm lo âu, thể chất lẫn tinh thần đều mỏi mệt, nghe được câu nói chắc chắn của Khương Thanh Diễn, bà nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng đồng ý để Kỳ Nam đưa mình rời bệnh viện.

“Bùi Sâm.” Trước khi lên xe, Vương Mai quay đầu nhìn Bùi Sâm, mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Bùi Sâm biết bà muốn nói gì: “Tối nay con không đi.”

Vương Mai gật đầu, bà biết yêu cầu như thế là hơi quá, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Từ An một mình nằm trong ICU, bà không thể nào yên tâm nổi.

Trời dần tối, lúc này người nhà bệnh nhân trong khu nội trú cũng lần lượt xuống mua cơm, những người bán cơm hộp ở cổng bệnh viện bắt đầu rôm rả rao hàng, bệnh viện bỗng trở nên đông đúc hơn. Mãi đến khi xe của Kỳ Nam hòa vào dòng xe ngoài đường, Bùi Sâm mới thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Khương Thanh Diễn đang đứng bên cạnh.

Thật ra Khương Thanh Diễn không cần phải xuống cùng hắn, hoặc nói đúng hơn là từ lúc ông Từ được đưa vào ICU, anh đã có thể rời đi rồi. Dù Khương Thanh Diễn không nói gì, nhưng Bùi Sâm nhìn ra được anh đã rất mệt, vậy mà vẫn cố ở lại đưa Vương Mai ra tận xe.

“Cậu cũng về nghỉ sớm đi.” Ánh đèn đường mờ mờ phủ lên khuôn mặt Khương Thanh Diễn một lớp màu dịu dàng, khiến Bùi Sâm cảm thấy áy náy: “Lái xe của tôi mà về.”

Khương Thanh Diễn ngáp một cái, trong mắt lấp lánh ánh nước, quay đầu lại cười với Bùi Sâm: “Ở lại với anh một lúc, lên văn phòng tôi đi.”

Bùi Sâm tất nhiên không đồng ý, đứng yên tại chỗ, nhíu mày nhìn anh.

Hắn không động đậy, Khương Thanh Diễn cũng đứng yên theo, hai tay đút vào túi áo khoác. Bùi Sâm lúc nhìn người hay tạo ra áp lực vô hình rất lớn, nhưng Khương Thanh Diễn lại không cảm thấy sợ hãi như mọi người vẫn nói.

Sau một phút giằng co, Bùi Sâm thở ra một hơi: “Đi thôi.”

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.