Với Bùi Đóa Đóa mà nói, bước vào khu nghỉ dưỡng chẳng khác nào bước vào nhà mình, cậu nhóc nhấc cái hộp nhỏ chạy biến đi ngay, chẳng thèm để ý đến hai người lớn phía sau. Khương Thanh Diễn định đưa tay kéo nhóc lại, nhưng Bùi Sâm ngăn lại: “Không sao, ở đây nó không lạc được đâu.”
Hai người sóng vai đi về phía nhà nghỉ, Khương Thanh Diễn nhìn bóng dáng bé nhỏ vui vẻ của Bùi Đóa Đóa, mở lời giải thích: “Vừa nãy lúc về, Đóa Đóa bảo anh không có nhà, nhờ tôi đưa nó đi mua đồ. Tôi thấy Tằng Chấn cũng đang bận, nên dắt nó ra ngoài luôn.”
“Cảm ơn cậu. Hôm nọ nó tan học về bảo muốn mua cua với rùa, đáng ra tôi nên đưa nó đi mới phải.” Bùi Sâm nói, “Nhưng vừa hay tôi cũng có việc cần tìm Du Thanh.”
Được Du Thanh trấn an, Khương Thanh Diễn không còn cảm thấy ngại ngùng khi xen vào chuyện của họ nữa, anh giả vờ lơ đãng hỏi: “Hai người trông thân thiết nhỉ.”
Bùi Đóa Đóa đã quẹo vào trong sân, Bùi Sâm bước chậm lại, im lặng một lúc.
“Chồng của Du Thanh và tôi đều lớn lên ở viện mồ côi, cái tiệm này cũng do hai vợ chồng họ mở. Hai năm trước có người gây sự ở quán, chồng cô ấy lỡ tay đánh người bị thương nặng, bị tuyên án bảy năm.”
Khương Thanh Diễn khựng lại, ai người lúc này đã đứng trước cửa nhà nghỉ, lời còn chưa dứt, Bùi Sâm dứt khoát dừng hẳn bước chân.
“Cô ấy một mình cũng không dễ dàng, nên lúc nào rảnh tôi sẽ ghé thăm.”
Dù chưa từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787421/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.