“Chính là cậu!” Một giọng nói hớt hải vang lên phía sau, cắt ngang cái ôm chất chứa nhiều cảm xúc. Bùi Sâm hơi lỏng tay, Khương Thanh Diễn ngẩng đầu khỏi vai hắn, quay lại nhìn thì ra là tài xế taxi lúc nãy.
Anh tài xế kinh nghiệm dày dạn, chẳng thấy có gì lạ khi thấy hai người ôm nhau giữa hiện trường vụ tai nạn, vừa thở hổn hển vừa đưa chiếc vali đen về phía họ: “Này! Vali của cậu đây. Tôi còn bảo chạy vội thế nào cũng không kịp ra sân bay, hóa ra cậu chạy đến cứu người.”
Bùi Sâm đưa tay đón lấy vali, Khương Thanh Diễn áy náy: “Thật ngại quá, lúc nãy xuống xe vội quá, chưa kịp trả tiền xe.”
“Ái chà! Cần gì tiền nữa!” Anh tài xế khoát tay đầy hào sảng, rồi lại móc từ túi áo ra chiếc điện thoại: “Điện thoại cậu đánh rơi trên xe nè.”
Điện thoại của Khương Thanh Diễn đã tắt nguồn, ấn mấy lần cũng không lên, anh bất lực nhìn Bùi Sâm: “Giúp tôi chuyển tiền xe cho tài xế nha.”
Bùi Sâm lập tức lấy điện thoại ra, nhưng tài xế kiên quyết từ chối: “Người đã trẻ tuổi lại còn dũng cảm thế này, làm sao tôi lấy tiền được!”
Dưới sự điều phối của cảnh sát giao thông, dòng xe ùn tắc dần lăn bánh. Tài xế nói xong cũng chẳng đợi họ đáp lại, quay lưng đi thẳng về phía xe mình.
Đám đông xung quanh cũng dần tản đi. Khương Thanh Diễn bây giờ mới hoàn hồn sau cái ôm khiến anh giờ nghĩ lại thấy hơi ngại ngùng, anh cố tỏ ra bình tĩnh hỏi Bùi Sâm: “Sao anh lại đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787434/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.