Bùi Đóa Đóa cũng vừa tan học, biết hôm nay ba về nhà nên đeo cặp chạy ào vào sân.
“Ba ơi!” Vừa nhìn thấy Bùi Sâm, Bùi Đóa Đóa đã mừng rỡ chạy tới: “Ba ơi con nhớ ba lắm!”
Bùi Sâm đưa tay ôm lấy cậu nhóc, dù mới chỉ ba ngày không gặp, nhưng hắn vẫn thấy con trai hình như lại tròn trịa thêm một chút.
“Mấy ngày nay có ngoan không?” Bùi Sâm hỏi.
Bùi Đóa Đóa gật đầu: “Ngoan ạ!”
Thấy Bùi Sâm còn cúi đầu nhìn mình chằm chằm, cậu bé lại vội vàng đưa ra ví dụ: “Con ăn cơm ngoan, ngủ cũng ngoan! Gần đây con còn biết làm phép trừ trong phạm vi mười nữa đó!”
Cậu bé nói xong, đầu cũng lắc lư theo, rồi nhìn thấy Khương Thanh Diễn đang từ trên lầu đi xuống, liền hớn hở nói thêm: “Hơn nữa hôm ba đi, chú Khương cũng nhớ ba lắm luôn, con còn dỗ chú ấy nữa đó!”
Bùi Sâm vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Khương Thanh Diễn. Vẻ mặt của Khương Thanh Diễn rất bình thản, anh bước tới xoa đầu Bùi Đóa Đóa.
Mễ Hòa sớm đã nhìn ra hai người này có gì đó không ổn, cô đã lén thì thầm với Tằng Chấn cả buổi mà cũng chẳng suy ra được nguyên cớ là gì.
Khương Thanh Diễn xuống lầu đơn giản chỉ vì hôm qua để quên sạc điện thoại ở quầy tiếp tân. Anh vốn không có tâm tình ăn uống, nhưng Bùi Đóa Đóa đang vui nên nhất quyết kéo anh ngồi xuống ăn tối cùng rồi mới chịu để anh lên lầu.
Trời vừa lạnh là con người dễ buồn ngủ, Mễ Hòa dạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787433/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.