—
Không chỉ mấy người bạn cũ nhìn nhau khó hiểu, ngay cả Bùi Sâm cũng không ngờ được câu trả lời của Khương Hồng Sinh.
Trong buổi tiệc hôm nay toàn là bạn bè của Khương Hồng Sinh, nói rộng ra thì là một mạng lưới quan hệ phức tạp. Vậy mà ông lại giới thiệu Bùi Sâm bằng cách như thể đang đưa hắn vào vòng tròn của mình.
Con trai Triệu tổng trạc tuổi Khương Thanh Diễn, mấy năm trước cũng từng dẫn theo bạn trai đồng giới từ nước ngoài trở về. Ông liếc nhìn Khương Thanh Diễn đang đứng cách đó không xa, rồi cười hiểu ý:
“Đã là người nhà thì đừng khách sáo nữa, cứ gọi chú như Thanh Diễn là được.”
Khách khứa gần như đã đến đủ, Thanh Lan ngồi bên cạnh Khương Hồng Sinh, Khương Thanh Diễn theo lẽ tự nhiên định ngồi xuống phía còn lại thì bị Khương Hồng Sinh giơ tay ngăn lại:
“Bùi Sâm, lại đây ngồi cạnh chú.”
Khương Thanh Diễn ngạc nhiên quay đầu nhìn Bùi Sâm, không hiểu hắn đã làm thế nào, từ khi nào và bằng cách nào mà giành được sự yêu thích của Khương Hồng Sinh đến mức đẩy cả con trai ruột ra rìa vậy?
Mấy doanh nhân mà bàn tiệc và bàn họp quan trọng như nhau, tửu lượng đương nhiên không phải tầm thường. Hôm nay là nhân vật chính, Khương Hồng Sinh không tránh khỏi bị mời rượu liên tục, vậy mà ông chỉ mỉm cười ngồi đó, toàn bộ rượu đều do Bùi Sâm thay ông uống hết.
Những dịp thế này trước đây đều là Thanh Lan vừa khéo léo đối đãi vừa phải thấp thỏm lo Khương Hồng Sinh uống quá chén. Hôm nay lần *****ên được ăn uống thảnh thơi như vậy, bà liếc nhìn Khương Thanh Diễn đang cau mày, tâm trạng bỗng thấy vui vẻ, gắp thêm một đũa đồ ăn cho mình.
Hôm nay Khương Hồng Sinh mời hơn ba mươi người bạn, hầu hết đều dẫn theo người nhà. Bùi Sâm từ lúc ngồi xuống gần như không ăn gì, bát canh Khương Thanh Diễn múc cho hắn để bên tay đã nguội lạnh, trên mặt nổi một lớp dầu mỡ.
Khương Thanh Diễn nhìn lớp dầu ấy mà thấy khó chịu trong lòng. Trước mặt bao nhiêu người nên không tiện nói gì, đợi đến khi Bùi Sâm lại uống thêm một ly rượu trắng, anh mới đưa tay giữ cổ tay hắn lại, nhỏ giọng:
“Anh ăn chút gì đi, uống rượu khi đói bụng sẽ đau dạ dày đấy.”
“Không sao đâu.”
Bùi Sâm đáp khẽ, trong lời nói lẫn mùi men rượu. Khương Thanh Diễn đau lòng không chịu nổi, nhưng nhìn vẻ ngoài của hắn thì chẳng thể đoán được đã say hay chưa. Anh đứng dậy đi gọi một bát cháo hải sản nóng cho hắn.
Bữa trưa kéo dài gần ba tiếng, Bùi Sâm vẫn luôn ở bên cạnh Khương Hồng Sinh, tiễn ông lên xe thì chú Triệu mới lái xe từ bãi đổ ra.
Hôm nay ông dùng xe thương vụ, Khương Hồng Sinh và Thanh Lan ngồi hàng ghế thứ hai, Khương Thanh Diễn và Bùi Sâm ngồi ở hàng ghế cuối.
Trong xe phảng phất mùi rượu, Khương Thanh Diễn lo lắng nhìn Bùi Sâm im lặng không nói, cúi đầu dùng giọng chỉ hai người nghe được để hỏi: “Anh ổn chứ?”
Bùi Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy thì quay đầu nhìn Khương Thanh Diễn, mỉm cười: “Thật sự không sao mà.”
Khương Thanh Diễn cau mày không đồng tình: “Đầu có đau không anh?”
Đủ loại rượu trắng rượu đỏ trộn lẫn vào, nếu là anh thì chắc đã say gục luôn trên bàn rồi. Nghĩ vậy, anh lại càng cảm thấy Bùi Sâm chắc chắn không thể thoải mái được, vậy mà bản thân lại chẳng giúp gì được cho hắn, tâm trạng tệ vô cùng.
“Tiểu Bùi không sao chứ?” Thanh Lan quay đầu hỏi: “Ở nhà có thuốc giải rượu, về nhớ uống một viên.”
Khương Thanh Diễn tức giận nói: “Sao có thể không sao được.”
Thanh Lan liếc anh một cái, bĩu môi quay đi.
Dù tửu lượng có tốt mấy cũng không chịu nổi uống kiểu này. Cả buổi trưa chỉ ăn vài muỗng cháo, Bùi Sâm quả thực thấy hơi khó chịu nhưng không muốn khiến Khương Thanh Diễn lo lắng. Hắn đưa tay nắm cổ tay anh, thấp giọng nói: “Em đừng lo.”
Tâm tư của Khương Thanh Diễn đều đặt lên người Bùi Sâm hết cả rồi, chẳng rảnh mà để tâm hành động ấy mang ý nghĩa gì. Tay Bùi Sâm vẫn đặt trên cổ tay anh suốt quãng đường, đến khi xe rẽ vào sân rồi xuống xe mới buông ra.
Vừa vào nhà, Khương Thanh Diễn lập tức chạy vào bếp rót nước. Thanh Lan thong thả lấy thuốc giải rượu từ hộp ra để trên bàn trà, vừa đặt xuống vừa lẩm bẩm: “Y như con kiến bò trên chảo nóng vậy.”
*像热锅上的蚂蚁: Đây là một thành ngữ Trung Quốc, mô tả trạng thái căng thẳng, bất an, hoặc lo lắng quá mức của ai đó giống như con kiến bị đốt nóng dưới chân, chạy loạn lên vì không biết làm sao thoát ra.
Khương Thanh Diễn vội vã rót nước quay lại, đứng cạnh Bùi Sâm nhìn chằm chằm hắn uống xong viên thuốc, sắc mặt vẫn không giãn ra chút nào: “Anh lên lầu ngủ một lát đi.”
Khương Hồng Sinh và Thanh Lan vẫn đang ngồi dưới tầng, nên Bùi Sâm không thể cứ thế lên thẳng. Lửa trong lòng Khương Thanh Diễn không có chỗ xả, nhìn Khương Hồng Sinh vẫn tỉnh táo không uống giọt nào.
“Hôm nay con coi như dẫn người về chắn rượu giúp ba rồi.”
Người ngoài sáng suốt, Thanh Lan hiểu rõ rành rành, nhìn sang Khương Hồng Sinh cười: “Hôm nay may mà có Bùi Sâm ở đây, mẹ mới được yên tâm ăn một bữa, khỏi phải cứ ngồi nơm nớp lo lắng.”
Câu đó rõ ràng cố ý chọc giận Khương Thanh Diễn, mà hôm nay anh đúng thật dễ bị chọc thật. Nhìn Bùi Sâm uống hết ly này đến ly khác làm anh đau lòng muốn chết.
Khương Thanh Diễn xưa nay tính tình ôn hòa, hiếm khi giận dỗi ai. Khánh Lam lần đầu thấy anh như vậy, cũng không đùa thêm nữa:
“Hôm nay ai cũng mệt rồi, lên nghỉ ngơi trước đi. Tối nay ăn gì đơn giản là được.”
Sắc mặt Khương Thanh Diễn vẫn còn rõ ràng là không vui, Bùi Sâm đứng dậy, hai người vừa định lên lầu thì chuông cửa vang lên.
Cứ tưởng là khách nào đến trễ, Khương Thanh Diễn không nghĩ nhiều liền bấm nút mở cửa. Chưa được bao lâu, một bóng dáng quen thuộc từ ngoài sân bước vào, trên tay xách theo một chiếc túi nhìn khá nặng.
Vừa nhìn thấy Khương Thanh Diễn, mắt Tiêu Khoát sáng bừng, nhanh chân đi vào, hoàn toàn phớt lờ sự chán ghét trong mắt đối phương: “Chúc mừng sinh nhật chú, cháu vừa phẫu thuật xong nên đến trễ.”
Nói xong lại quay sang nhìn Khương Thanh Diễn, trên mặt là nụ cười giả tạo đầy kinh ngạc mừng rỡ: “Không ngờ em lại về, anh còn nghĩ năm nay cậu không có ở nhà, anh định thay em đến đây bầu bạn với chú và dì.”
Tiêu Khoát không đến nhà mấy lần, sau khi xác lập quan hệ với Khương Thanh Diễn thì hai người chỉ cùng nhau về ăn cơm được đôi ba lần. Gã từng rất quan tâm đến Khương Thanh Diễn, biết hôm nay là sinh nhật Khương Hồng Sinh thì tám phần anh sẽ về, nên đặc biệt mang theo quà đến thử vận may.
Khương Hồng Sinh không hài lòng chuyện Tiêu Khoát ngoại tình, ông vốn cực kỳ ghét kiểu người như vậy. Nhưng dù sao cũng là người trẻ, ông vẫn đứng dậy đi tới, nhận lấy quà, mỉm cười nói: “Có lòng rồi, công việc bận như vậy mà còn ghé qua.”
“Phải chứ, chú khách sáo quá.” Trong phòng khách, mọi người đều đang đứng, chẳng ai có ý mời gã ngồi xuống, không khí lập tức trở nên gượng gạo. Tiêu Khoát lúc này mới chú ý đến một người đàn ông trẻ tuổi khác trong phòng, quay sang nhìn: “Thanh Diễn có bạn đến chơi à?”
Gã biết mình không có tư cách để hỏi, nhưng người đàn ông kia cứ đứng sát bên Khương Thanh Diễn như thế, khiến lòng Tiêu Khoát vô thức dâng lên nỗi bất an. Gã hiểu rõ Khương Thanh Diễn không phải người tùy tiện, nếu không đã chẳng phải tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được anh, bạn bè hai người cũng gần như trùng nhau, thế mà gã chưa từng gặp người này bao giờ.
“Quà của anh tặng xong chưa?” Khương Thanh Diễn không trả lời câu hỏi, cau mày, không chút khách sáo ra lệnh đuổi khách: “Tặng xong thì đi được rồi.”
Tiêu Khoát đứng đực tại chỗ, lúng túng không biết làm sao. Trong ấn tượng của gã, Khương Thanh Diễn dù có không hài lòng đến đâu cũng chưa từng khiến người khác khó xử ngay trước mặt. Gã muốn cố gắng thêm một lần, nhưng có vài lời không tiện nói trước mặt người khác, nhất là khi bản thân đã sai trước, lại có phần e dè Khương Hồng Sinh.
“Anh còn việc ở bệnh viện, tranh thủ chút thời gian mới qua được, giờ phải quay lại ngay, vậy anh đi trước.” Tiêu Khoát vừa nói vừa nhìn Khương Thanh Diễn, “Thanh Diễn, em có thể ra ngoài một lát không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Chuyện này mà hôm nay không nói rõ thì lần sau Tiêu Khoát sẽ lại đến nữa. Khương Thanh Diễn liếc nhìn Bùi Sâm một cái: “Anh đợi tôi chút, tôi quay lại ngay.”
Trên người Bùi Sâm vẫn còn mùi rượu, từ lúc Tiêu Khoát bước vào, ánh mắt hắn đã không rời khỏi gã, mang theo vẻ mất kiên nhẫn. Đồng tử của hắn rất đậm màu, nhìn Tiêu Khoát như muốn khoan thủng một lỗ trên người gã.
Chỉ một câu đó thôi mà lòng Tiêu Khoát cũng trĩu xuống. Bao năm quen biết, gã chưa từng nghe Khương Thanh Diễn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ai. Một người kiêu ngạo như anh thế mà lại nhẹ nhàng nhỏ giọng đến thế trước mặt người đàn ông kia, cam lòng mềm mỏng chỉ vì một mình người đó.
Bùi Sâm nhìn anh một cái: “Đúng lúc tôi ra ngoài hút điếu thuốc, cùng ra đi.”
Biểu hiện của hắn rất mạnh mẽ, đây là một mặt mà Khương Thanh Diễn hiếm khi thấy. Anh khựng lại một chút, như mất vài giây mới hiểu được lời hắn, khẽ gật đầu: “Được.”
Tiêu Khoát trong lòng ngàn lần không muốn đi cùng Bùi Sâm, nhưng không thể nói ra, đành cắn răng gượng cười: “Chú, dì, vậy cháu xin phép về trước, khi nào có dịp sẽ qua thăm hai người.”
Khoảng bốn, năm giờ, mặt trời Dương Châu vẫn chưa lặn, ánh nắng nhuốm đỏ chiếu xuống mặt đất. Ra đến cổng sân, Bùi Sâm không đi tiếp, dừng bước rút hộp thuốc lá: “Tôi ở đây đợi em.”
Khương Thanh Diễn khẽ đáp một tiếng, liếc Tiêu Khoát một cái: “Đi thôi.”
Bóng đổ dài dưới chân, khoảng cách giữa họ bị kéo giãn ra. Tiêu Khoát có thể rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt dõi theo sau lưng mình, không rời một giây, như hình với bóng. Ngay từ khi bước vào cửa, ánh mắt của Bùi Sâm đã khiến gã khó chịu, cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, chất chứa địch ý rõ ràng.
Im lặng đi một đoạn, phía trước không xa có một khúc rẽ, đi thêm vài bước nữa là ra khỏi tầm mắt của Bùi Sâm. Tiêu Khoát thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc đó, Khương Thanh Diễn lại dừng bước, quay đầu nhìn gã: “Có gì thì nói luôn ở đây đi, tôi không tiện tiễn xa vậy đâu.”
Tiêu Khoát cũng vội vã đứng lại. Gã không rõ Khương Thanh Diễn vô tình hay cố ý, mà lại dừng ngay trong tầm nhìn của Bùi Sâm, khiến gã có cảm giác như có kim châm sau lưng.
“Thanh Diễn, em nói đừng liên lạc nữa, anh cũng luôn không làm phiền em.”
Tiêu Khoát hít sâu một hơi, có những lời mà hôm nay không nói thì sau này mãi mãi cũng không còn cơ hội: “Giờ đã hai, ba tháng trôi qua rồi, tôi nghĩ cả hai ta đều đã bình tĩnh lại, có thể gặp mặt nói chuyện đàng hoàng.”
Khương Thanh Diễn thấy lời này rất buồn cười, im lặng chờ gã nói tiếp.
“Hồi đó khi chúng ta ở bên nhau, đúng là có vài vấn đề, có lẽ anh đã can thiệp quá nhiều vào kế hoạch nghề nghiệp của em, khiến em thấy không hài lòng, anh xin lỗi.” Tiêu Khoát tỏ ra chân thành: “Anh đã nộp đơn xin đi hỗ trợ y tế ở Lạc Ba, hai tuần nữa là hội đồng họp, anh đã bàn riêng với viện trưởng rồi, chắc chắn sẽ được duyệt.”
“Tiêu Khoát.” Khương Thanh Diễn nhìn vào quầng thâm dưới mắt gã: “Tôi nghĩ dạo này anh bận quá đến mức trí nhớ bị sai lệch, quên mất lý do thực sự khiến chúng ta chia tay.”
Khương Thanh Diễn bình thản nói: “Chúng ta chia tay là vì anh ngoại tình.”
Tiêu Khoát vội vã xin lỗi:
“Anh biết chuyện đó là lỗi của anh, là anh không đủ kiềm chế, tại anh uống rượu nên…”
“Lại muốn đổ lỗi cho rượu sao?” Khương Thanh Diễn khẽ cười, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Sâm đang đứng ở cổng xa xa: “Không phải ai uống rượu cũng như vậy.”
Tiêu Khoát đã theo đuổi Khương Thanh Diễn rất nhiều năm, tình cảm là thật, yêu cũng là thật. Một người rực rỡ như vậy, ai mà nỡ buông tay, gã hối hận vô cùng: “Thanh Diễn, xin em cho anh một cơ hội nữa.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.