Đã ba giờ rưỡi sáng, đây cũng là thời điểm nhiệt độ xuống thấp nhất trong ngày. Gió rét thổi vù vù bên ngoài cửa sổ, quảng trường nhỏ vốn ồn ào náo nhiệt thường ngày giờ cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng gió xào xạc lùa qua tán lá.
Hệ thống sưởi trong phòng hoạt động rất tốt. Khương Thanh Diễn thoải mái vùi mình trong vòng tay Bùi Sâm, tay ôm lấy eo hắn, chiếc chăn mỏng chỉ đắp ngang bụng. Trong cái lạnh tê tái của mùa đông, được ngủ cạnh người mình yêu thật sự rất ấm áp, bao mỏi mệt của cả ngày dài cũng tan biến trong khoảnh khắc này.
Lúc cởi áo khoác, anh đã chẳng nhớ điện thoại rơi ở đâu. Sáng hôm sau, Khương Thanh Diễn chỉ mơ hồ nghe tiếng chuông báo thức vang lên một cái rồi bị ai đó tắt đi. Trong cơn mơ màng, anh chợt nghĩ sáng nay mình được nghỉ nên lại kéo chăn xoay người, ngủ thêm một giấc đến tận gần chín giờ mới dậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, Khương Thanh Diễn vừa trở mình đã nghe thấy tiếng bước chân. Bùi Sâm vẫn ngồi trên sofa, thấy anh tỉnh thì đi tới, cúi người đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên trán anh.
Khương Thanh Diễn giơ tay kéo cổ tay hắn lại, cười hỏi: “Sao thế, sợ em phát sốt à?”
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay không có gì bất thường. Bùi Sâm để mặc anh nắm lấy, hỏi: “Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Một người đàn ông bị hỏi câu như thế vào sáng hôm sau của một đêm thân mật, Khương Thanh Diễn có phần dở khóc dở cười, ngồi tựa vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787451/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.