Một năm sau.
Tháng Mười ở Dương Châu, nhiệt độ vẫn giữ hơn hai mươi tư, hai mươi lăm độ. Đèn trong phòng phẫu thuật vừa tắt, người nhà đang nóng ruột chờ bên ngoài lập tức đồng loạt đứng dậy, vây lại gần.
Bệnh nhân là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dạo gần đây vì gấp rút hoàn thành một dự án mà đêm nào cũng tăng ca đến ba bốn giờ sáng. Sáng nay anh ta đột ngột ngã quỵ vì nhồi máu cơ tim khi đang ở công ty, được cấp tốc đưa vào viện và chuyển thẳng vào phòng phẫu thuật.
Gia đình anh ta phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới dò hỏi được tên của Khương Thanh Diễn. Trưởng khoa bị níu kéo đến hết cách, đành phải gọi điện mời Khương Thanh Diễn vốn hôm nay được phân ca nghỉ trở lại làm việc.
Cha mẹ bệnh nhân đều đã ngoài sáu mươi, phải vịn nhau đứng lên, chân tay mềm nhũn vì lo lắng. Chẳng bao lâu sau, cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, Khương Thanh Diễn tháo khẩu trang xuống. Đôi mắt mang chút mỏi mệt nhưng ánh nhìn lại dịu dàng, vừa đúng lúc chạm vào hai ông bà. Ánh mắt của anh khiến người ta thấy yên lòng, chỉ tiếc ông bà vẫn còn đau đáu vì đứa con trai nên không cảm nhận được sự an ủi đó.
“Bác sĩ Khương, chồng tôi sao rồi ạ?” Người vợ bệnh nhân đôi mắt sưng đỏ vì khóc, tay còn nắm chặt một bé gái chừng bốn năm tuổi.
“Sắp tới sẽ chuyển sang phòng ICU. Nếu mọi thứ tiến triển tốt thì 24 tiếng sau sẽ được đưa sang phòng bệnh thường.” Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787463/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.