Dương Châu cấm đốt pháo, nhưng Lạc Ba vẫn giữ phong tục này. Sáng sớm ba mươi Tết, Khương Thanh Diễn đã bị tiếng pháo dưới lầu đánh thức, anh cau mày trở mình. Ánh nắng ban mai đã xuyên qua rèm chiếu vào phòng, cửa sổ đóng mà vẫn không ngăn được giọng ríu rít reo hò ngoài sân sau của Bùi Đoá Đoá. Nghe tiếng pháo là biết cậu đốt rồi, cơn tức vì bị đánh thức cũng tan biến theo tiếng cười của cậu nhóc.
Bùi Sâm vừa tắm xong, cởi tr//ần bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Khương Thanh Diễn lập tức bám theo, nằm thoải mái trên giường nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú.
“Đánh thức em rồi à?” Tóc Bùi Sâm còn chưa sấy khô, dùng khăn lau sơ vài cái rồi đi đến bên giường. Khương Thanh Diễn “ừm” một tiếng, đưa tay vòng qua cổ hắn kéo xuống.
Người vừa tỉnh ngủ chẳng còn bao nhiêu sức, nhưng Bùi Sâm vẫn chiều theo cúi người xuống nhìn anh, khẽ hôn một cái bên má anh.
“Chúc mừng năm mới,” Bùi Sâm nói khẽ.
Khương Thanh Diễn nhắm mắt cười khẽ, vẫn nằm trên giường lười biếng không muốn dậy: “Chúc mừng năm mới. Em không muốn đi trực chút nào.”
Anh muốn làm nũng, Bùi Sâm cũng sẵn lòng dỗ dành, ngồi xuống mép giường: “Vậy thì đừng trực nữa, ở nhà chơi với Bùi Đoá Đoá đi.”
Khương Thanh Diễn cười khúc khích: “Ông chủ Bùi, hôm nay em có lì xì không?”
Anh biết Bùi Sâm chắc chắn sẽ chuẩn bị, anh cũng đã gửi Bùi Sâm một phong bao đỏ tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ. Với mối quan hệ hiện tại, họ chẳng để tâm đến chuyện tiền là của ai, chỉ là muốn tạo chút niềm vui ngày Tết.
Bùi Sâm ngồi bên giường: “Có. Nhưng phải đợi ăn cơm tất niên mới được phát.”
Khương Thanh Diễn ôm cổ hắn, nằm ườn đến tận khi suýt trễ mới chịu bò dậy. Sau khi rửa mặt thay đồ, hai người một trước một sau xuống lầu.
Ba mươi Tết, khắp nơi đâu đâu cũng rộn ràng không khí đón năm mới. Năm nay Kỳ Nam không về, nhưng có siêu bảo mẫu Khương Hồng Sinh đến chơi, ông đã mua hẳn mấy túi pháo hoa to cho Bùi Đoá Đoá. Trời còn tờ mờ sáng đã lăn xăn ngoài sân sau, trời rét căm mà vẫn chơi đến đầm đìa mồ hôi.
Hôm nay Khương Thanh Diễn trực ca ngày, Bùi Sâm đưa anh đến bệnh viện rồi quay về nhà nghỉ gói sủi cảo. Thanh Lan ngủ bù thêm một giấc, lúc từ lầu đi xuống thì thấy Bùi Sâm đang ở trong bếp sau, thắt tạp dề ở eo, trên người mặc áo len lông cừu màu đen, quần bò đơn giản, tay áo xắn lên tùy ý, cổ tay còn dính chút bột mì. Một tay hắn nâng vỏ bánh, tay kia thoăn thoắt gấp mấy cái là thành một chiếc sủi cảo tròn trịa.
Nghe tiếng bước chân, Bùi Sâm quay lại nhìn một cái, gọi một tiếng: “Dì ạ.”
Thanh Lan không biết gói sủi cảo, đứng xem một lúc rồi cười nói: “Cháu gói đẹp quá, trông như thỏi vàng vậy.”
Bùi Sâm cũng cười: “Câu này Bùi Đoá Đoá cũng từng nói rồi.”
Thanh Lan cười mãi, thấy động tác của hắn không khó nên cũng muốn hăm hở thử: “Cháu dạy dì làm thử xem.”
“Dì làm đi ạ.” Bùi Sâm nhường chỗ, chậm rãi thao tác lại một lần, đặt chiếc bánh đã gói xong lên thớt, rồi đưa một miếng vỏ cho Thanh Lan .
Tuy chưa từng gói nhưng Thanh Lan học khá nhanh, chẳng mấy chốc đã gói xong một chiếc, tuy hơi dẹp lép. Bà cũng bật cười thành tiếng, vì không bóp chặt nên khi luộc sẽ dễ bị bung. Bùi Sâm nhận lấy gói lại cho chắc rồi cũng để lên thớt.
So sánh hai cái thì chiếc bà gói xấu kinh khủng, Thanh Lan lắc đầu, rút khăn giấy ướt lau tay rồi buông tha cho đống sủi cảo.
Thời gian tiếp xúc càng dài, Thanh Lan càng hiểu vì sao Khương Thanh Diễn lại yêu hắn đến như vậy. Ngoài trách nhiệm và chín chắn, trên người hắn còn có một sự dịu dàng rất đặc biệt. Hắn có dũng khí vì Khương Thanh Diễn mà đến Dương Châu gây dựng lại từ đầu, cũng sẵn lòng mặc tạp dề lặng lẽ ngồi trong bếp gói bánh.
“Bùi Sâm.” Thanh Lan đứng cạnh một lúc vẫn không đi, mãi mới lên tiếng: “Sau này hai đứa sẽ sống ở Dương Châu, dì với ba Khương Thanh Diễn đã bàn rồi, nhà mình có mấy căn hộ để trống, vị trí đều tốt cả. Hai đứa lúc nào rảnh thì đi xem, nếu thích căn nào thì sửa sang lại rồi vào ở.”
Bùi Sâm đặt chiếc bánh trong tay xuống, mỉm cười nhìn bà: “Cháu biết ơn tấm lòng của dì và chú, nhưng chuyện nhà cửa cháu sẽ tự lo, đó là việc cháu nên làm.”
Thanh Lan hơi không đồng ý: “Bùi Sâm, hai đứa bên nhau lâu như vậy rồi, dì với chú đều rất quý cháu, chắc cháu cũng cảm nhận được.”
Bà dừng vài giây rồi cười: “Nhà chỉ có mình Khương Thanh Diễn, ba nó cũng đang muốn kéo cháu vào trong giới của ông ấy. Mình cũng không phân biệt rạch ròi như thế, bây giờ cháu cần dùng đến tiền, coi như chút tấm lòng của hai bác.”
Hôm nay nhà nghỉ cũng kín phòng, rất nhiều du khách đang chụp ảnh ở sân trước, ríu rít vui vẻ. Bùi Sâm gói xong chiếc cuối cùng, nhìn Thanh Lan một cách nghiêm túc: “Dì ơi, cháu hiểu ý của dì và chú. Cháu đến Dương Châu lập nghiệp là vì muốn ở bên Khương Thanh Diễn lâu dài. Cháu biết em ấy không quan tâm điều kiện vật chất, nhưng cháu thì có, nên cháu muốn tự tay chuẩn bị tất cả cho em ấy.”
Thanh Lan nhìn hắn một lúc, cười khẽ: “Vậy cũng được.”
Tết năm nay lịch trực được sắp xếp nhân văn hơn, chia thành bốn ca thay vì ba ca như bình thường. Khương Thanh Diễn kịp trở về trước ba giờ chiều, năm người ngồi quanh bàn ăn một bữa cơm tất niên ấm cúng rộn ràng.
Lúc mấy người lớn còn bận bưng đồ ăn, Bùi Đoá Đoá đã kéo theo một cái đệm từ lầu xuống, quỳ cạnh Khương Hồng Sinh dập đầu lia lịa, miệng liên tục lẩm bẩm “Chúc mừng năm mới”.
Khương Hồng Sinh dở khóc dở cười, thương không chịu được, ôm chầm cậu nhóc vào lòng, chỉ hận không thể dâng hết cả gia tài cho cậu.
Thanh Lan cười tươi đưa ra ba phong bao lì xì, cái dày nhất đưa cho Bùi Đoá Đoá, còn lại hai cái lắc lắc trước mặt Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn.
Khương Thanh Diễn đang ngậm một lát lạp xưởng Bùi Sâm vừa cắt xong, cười hì hì lại gần: “Chúc ba mẹ năm mới vui vẻ!”
Thanh Lan đẩy anh một cái, ném cho anh một bao lì xì, rồi cười quay sang nhìn Bùi Sâm.
Hồi nhỏ ở viện mồ côi ăn Tết, bên cạnh Từ An lúc nào cũng vây kín một đám trẻ con. Vương Mai sẽ chuẩn bị vài bao lì xì, trong đó không có nhiều tiền, nhưng đối với mấy đứa trẻ vốn chẳng có tiền tiêu vặt như bọn họ thì cũng đã đủ để mong ngóng rồi.
Hồi đó Bùi Sâm chưa từng chúc Tết hai ông bà, biết bọn họ sống chẳng dễ dàng gì, không nỡ nhận lì xì của họ nên những lời chúc Tết mỗi năm đều chôn kín trong lòng. Về sau lớn lên, nhận nuôi Đoá Đoá, đổi lại thành nhóc con ngửa cổ lên đòi hắn lì xì. Tết đến, hắn phát lì xì cho nhân viên trong khu nghỉ dưỡng, phát cho Bùi Đoá Đoá, có lúc đến cả Kỳ Nam cũng mặt dày đến xin một cái. Nhưng đây là lần *****ên hắn được người lớn tuổi hơn lì xì.
“Chú dì năm mới vui vẻ.” Bùi Sâm không được tự nhiên đặt cái đĩa trong tay lên bàn, nghiêm túc mở miệng.
Bao lì xì trong tay Thanh Lan chưa đưa ra, mỉm cười hỏi: “Còn gọi chú dì à?”
Bùi Sâm sững lại, Khương Hồng Sinh đứng sau Thanh Lan cũng mỉm cười nhìn qua.
Hai chữ ấy đối với Bùi Sâm quá xa lạ, Khương Thanh Diễn đứng bên cạnh toan mở miệng giải vây, nhưng Bùi Sâm lại trịnh trọng, chậm rãi gọi: “Ba, mẹ.”
Tiếng gọi này không phải để lấy lòng người lớn ngày Tết, mà là trách nhiệm, cũng là tình cảm. Thanh Lan cười dịu dàng đáp một tiếng, Bùi Đoá Đoá đang cầm bao lì xì to trong tay, nghĩ ngợi một lát, kéo tay Khương Hồng Sinh hỏi: “Bác ơi, vậy cháu cũng phải đổi cách xưng hô rồi ạ?”
Trong lòng cậu nhóc, ông bà nội luôn là Từ An và Vương Mai. Bây giờ hai người họ đều đã mất, Đoá Đoá còn quá nhỏ, e là vài năm nữa thôi cũng quên mất mặt mũi của họ. Nhưng viện mồ côi là mái nhà *****ên của cậu nhóc, cũng là nơi không nên quên nhất. Tình thương *****ên mà cậu nhóc nhận được khi còn bé chính là từ Từ An và Vương Mai, cậu không nên quên.
Khương Hồng Sinh xoa đầu Đoá Đoá, Thanh Lan vô tư nói thẳng: “Gọi gì cũng như nhau thôi.”
Bùi Đoá Đoá nghiêm túc nhớ lại những gì cô giáo dạy trong lớp, băn khoăn hỏi: “Vậy cháu nên gọi là ông ngoại và bà ngoại đúng không ạ?”
Dù gì thì Khương Thanh Diễn cũng là mẹ kế của cậu.
Thanh Lan im lặng hai giây, thong thả quay sang nhìn Khương Hồng Sinh: “Em thì không ý kiến, còn anh thì sao?”
Khương Hồng Sinh lặng lẽ nhìn Bùi Đoá Đoá đang hỏi một cách rất chân thành, lát sau đành thỏa hiệp phất tay: “Đoá Đoá muốn gọi gì cũng được.”
Ăn cơm xong thì trời đã tối. Khương Thanh Diễn cứ coi Xuân Vãn là thấy buồn ngủ, Bùi Đoá Đoá thì lại rúc trong lòng Thanh Lan xem say mê. Hôm nay có không ít khách trọ ở lại xem Xuân Vãn dưới lầu, tầng một náo nhiệt vô cùng. Bùi Sâm từ bếp bê ra hai thùng nước ngọt và bia đặt xuống đất, thấy Khương Thanh Diễn đang dựa vào bên cạnh sắp ngủ gật, hắn đi đến, đặt tay lên vai anh ấn nhẹ, rồi chỉ lên lầu. Khương Thanh Diễn hiểu ý, theo Bùi Sâm lên lầu.
Trong phòng rất yên tĩnh. Vừa bước vào, Khương Thanh Diễn đã tựa vào người Bùi Sâm, cười nói: “Có chuyện gì thế, làm trễ em xem Xuân Vãn.”
Bùi Sâm bất đắc dĩ xoay người ôm anh: “Em có đang xem thật à?”
“Xem mà,” Khương Thanh Diễn tròn mắt nói dối: “Mới vừa hát xong bài gì đấy.”
Bùi Sâm không tranh cãi với anh chuyện này: “Buồn ngủ thì đi nghỉ đi em.”
“Anh nói là còn lì xì cho em mà?” Khương Thanh Diễn không dễ dàng buông tha, đưa tay ra: “Sao vẫn chưa đưa em.”
Bùi Sâm tránh người, lấy từ ngăn kéo ra một bao lì xì đặt vào tay anh. Bao không to, nhưng cầm lên nặng trĩu. Khương Thanh Diễn liếc hắn một cái, vừa mở vừa cười: “Không phải chỉ có hai chục tệ đấy chứ?”
Một chiếc chìa khóa rơi ra từ bao lì xì, nằm gọn trong lòng bàn tay Khương Thanh Diễn. Anh hơi bất ngờ nhìn Bùi Sâm.
“Căn nhà cách bệnh viện số Một không xa, thuộc khu trường học cũng tốt. Tuy là nhà cũ, nhưng còn nguyên thô.” Bùi Sâm nhẹ giọng giải thích: “Lần này về chúng ta đi xem thử, chọn kiểu trang trí em thích, sau Tết bắt đầu thi công.”
Bệnh viện số Một nằm trong khu vòng một, xung quanh phần lớn là các khu dân cư lâu năm. Nhà mà Bùi Sâm vừa ý chắc chắn không nhiều, Khương Thanh Diễn đại khái đoán được là ở đâu rồi.
“Anh mua khi nào vậy?” Khương Thanh Diễn cảm thấy trong lòng ấm áp không tả được: “Giá nhà ở Diệp Đình giờ chắc phải bốn vạn một mét vuông rồi ha.”
Bùi Sâm mỉm cười nhìn anh: “Lần trước đến, bác sĩ Trần giới thiệu cho anh đấy.”
Nhà của Trần Ký cũng mua ở Diệp Đình, đó cũng là lý do y tích cực giúp anh tìm nhà đến vậy. Sau này nếu Kỳ Nam đến Dương Châu thì cũng có người quen chăm lo.
Khương Thanh Diễn ôm lấy eo Bùi Sâm, ngẩng đầu trong lòng hắn nhìn hắn: “Cảm ơn ông chủ Bùi.”
Đôi khi nhà không chỉ là một tài sản cố định, mà còn là một mái ấm. Từ khi yêu nhau đến nay, Khương Thanh Diễn và hắn vẫn luôn sống trong khu nghỉ dưỡng, không gian riêng tư chỉ có hai ba chục mét vuông. Khương Thanh Diễn chưa từng phàn nàn điều gì, nhưng Bùi Sâm vẫn luôn canh cánh trong lòng. Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều muốn trao cho người mình yêu tất cả những gì tốt đẹp nhất. Đây chính là lý do hắn từ chối lời giúp đỡ của Thanh Lan, có những thứ, nhất định phải do chính tay hắn trao đi.
Không khí Tết trong khu nghỉ dưỡng vô cùng rộn ràng, tầng dưới treo đầy lồng đèn đỏ rực, ánh sáng vui tươi rọi vào từ ngoài cửa sổ. Khương Thanh Diễn tựa vào lòng Bùi Sâm, khẽ nói bên tai hắn: “Chúc mừng năm mới.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.