Ôn Noãn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã bị Hứa mẹ và dì Lâm mang lên phòng, cô bé còn chưa lấy lại tinh thần thì thấy bà ngoại mở hé cửa nhìn lén ra bên ngoài.
Cô bé ngẩng đầu nhìn dì Lâm, trong lòng đầy nghi vấn, "Bà ngoại đang làm cái gì vậy ạ?
Nhìn hành động của Hứa mẹ, dì Lâm cũng có chút đau đầu, bà kéo Ôn Noãn đi đến giường nói, "Kệ bà ngoại con đi, bà ấy không được bình thường."
Hứa mẹ đang dẩu mông nghe lén chuyện bên ngoài, nghe người mình yêu nói vậy, bà không vui quay đầu lại trừng mắc một cái, sau đó lại đem đầu hướng ra bên ngoài.
Một lát say, Hứa mẹ nhíu mày, đi đến bên mép giường trong miệng còn lẩm bẩm, "Quái lạ, sao lại không có tiếng động?"
Tiếp theo làm vẻ mặt áy náy nói với dì Lâm, "Chẳng lẽ, mới vừa rồi chúng ta doạ đến hai đứa nó rồi sao?"
Tiểu Noãn càng nghe càng không hiểu, cô bé hỏi, "Bà ngoại, vì sao lại không cho con đi tìm mẹ lớn và mẹ nhỏ, còn nữa cái gì mà chột mắt chứ?"
Cái đầu nhỏ thật nhiều vấn đề muốn hỏi.
A cái này, trong nhất thời không biết trả lời sao, Hứa mẹ nhìn dì Lâm, để cho bà giải thích.
Dì Lâm định mở miệng nói, thì nghe được tiếng động bên ngoài, giống như là đi lên lầu vậy.
Hứa mẹ giống như con thỏ nhỏ bị doạ, nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng dì Lâm lại.
Nhìn hành động của Hứa mẹ, dì Lâm buồn cười, người này tuổi đã lớn rồi mà sao còn hoạt bát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thua-co-ma-nhap/511034/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.