Hôm nay, Ôn Lĩnh cảm giác bản thân như đang nằm mơ.
Hôm nay, cô và Cố Dung Khanh kết hôn, Cố Dung Khanh mặc một chiếc váy trắng, trên đầu còn có khăn voan cưới, và còn câu nói "Tôi nguyện ý." Dường như nó chỉ từng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Đó là giấc mơ mà cô không dám mơ.
Nhưng mà ngày hôm nay, giấc mơ ấy đã thành hiện thực, lúc trao đổi nhẫn cô nắm chặt lấy tay Cố Dung Khanh, rất thành kính và uy nghiêm, vì đó là Cố Dung Khanh.
Cái giấc mơ này của cô có biết nhiêu người ao ước, cũng là mong ước bao lâu nay của cô.
Bây giờ, nữ thần mà cô hàng ngày mong ước đang ngồi trên chiếc giường tân hôn, lẳng lặng chờ cô.
Bỗng nhiên, Ôn Lĩnh khẩn trương, ngày hôm nay bận rộn suốt cả ngày làm cho cô có chút hoảng hốt.
Ngoại trừ lúc hai người tuyên thệ đọc lời thề, cô mới cảm giác được sự chân thật.
Tựa như bây giờ vậy.
Các cô thật sự đã kết hôn.
Cố Dung Khanh ngồi ở trên giường nhìn từng cử chỉ nhỏ của Ôn Lĩnh, khoé miệng cô lộ ra một nụ cười, cái nụ cười này ở trong mắt Ôn Lĩnh, cực kỳ xinh đẹp.
Cố Dung Khanh cười rất đẹp, Ôn Lĩnh biết chứ.
Nhưng mà bây giờ đây, nụ cười kia vì cô mà nở.
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh đưa tay ra, ý bao cô đến đây.
Nhưng mà Ôn Lĩnh lại không có chút phản ứng nào, đôi lông mày đẹp Cố Dung Khanh nhíu lại, trong ấn tượng của cô, Ôn Lĩnh không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thua-co-ma-nhap/511036/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.