"Ngươi là... Khuynh Lăng?"
Nhiều năm qua như vậy không thể thấy mọi vật, Khuynh Lăng đã sớm dưỡng thành thính giác thật tốt. bên tai là âm thanh có chút quen thuộc, đó là thanh âm nam tử đầy từ tính mang theo một chút không xác định thản nhiên mở miệng.
Trình độ cẩn thận kia, giống như sơ ý một chút sẽ bị mất đi thứ gì quan trọng.
"Ngươi là ai? Làm sao có thể nhận thức được tứ tiểu thư của chúng ta?" Nguyên bản Hoàn Ngọc còn rất sợ hãi sau lập tức giống như gà mái mẹ đem Khuynh Lăng ngăn cản ở phía sau mình, "Nói cho ngươi biết, đừng tưởng tứ tiểu thư của chúng ta nhìn không thấy mà khi dễ, ta có võ công đấy . Ngươi nếu dám làm tổn thương đến một sợi tóc của tiều thư, không tính tới lão gia, Thừa tướng, đại tướng quân thậm chí là cả Hoàng Thượng đều sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Hoàn Ngọc nói xong một hơi lưu loát, lo lắng rõ ràng tăng thêm. Hơn nữa lời nói trước sau rõ ràng là mâu thuẫn với nhau.
Một hồi nói chính mình có công phu, một hồi lại nói để hắn thương cảm các nàng. Đối tượng trong lời nói nói mình có "Công phu" một chút nắm chắc đều không có.
Vừa mới niết bàn trọng sinh, trên người An Lịch Cảnh vẫn là thần bào lửa đỏ của Thương Dạ Thần Quân, phượng hoàng uốn quanh phía trên thần bào, cánh chim bảy thước, có thần thái, bắt gặp cặp mắt kia như không nhìn mà lại khiến người ta khiếp sợ.
May mà tối nay sắc trời u ám, không trăng không sao, xem không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thua-tuong-phu-nhan-khong-the-sung/1782086/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.