Hạ Tử Lân cất giọng: "Tất cả chứng cứ thư từ qua lại giữa mẫu hậu cùng các vị trọng thần trong triều đều có dấu tích của Phượng ấn mà người đang chấp chưởng bao năm qua. Kể cả hạ nhân, nhân chứng đều là tâm phúc lâu năm bên cạnh mẫu hậu, cũng đã khai nhận mọi sự việc do người sai bảo.".
Hạ Tử Lân quay đầu nhìn Vưu Dạ Hoa rồi nói tiếp: "Tâm phúc của mẫu hậu một kẻ nói dối thì có thể đổ lỗi là do bản vương uy hiếp, nhưng bản vương lại không thể nào uy hiếp cả đám đều nói dối vu khống mẫu hậu được, sự thật đã phơi bày ra trước mắt. Mẫu hậu, kết thúc rồi.".
Vưu Dạ Hoa nghe chính con ruột của bà kết tội, động tác chớp nhoáng rút lưỡi dao găm nhỏ mà bà vẫn luôn mang theo bên người đưa lên cổ ý đồ tự sát. Long Tử Nguyệt vẫn luôn chăm chú quan sát Vưu Dạ Hoa nên nhanh chóng phát hiện Vưu Dạ Hoa có điểm khác thường. Với tốc độ cực kỳ nhạy bén của Huyết tộc ngăn cản một nữ tử không có võ công có gì khó khăn cả, cho dù là có võ cao cường đi nữa nàng vẫn có thể ngăn cản được.
Hạ Tử Lân nhìn thấy mẫu hậu đã kề con dao vào sát cổ tự sát, vừa định tiến lên ngăn cản nhưng chậm một bước. Long Tử Nguyệt lúc nãy vẫn còn bộ dạng ngoan hiền nép vào lòng hắn, hiện tại đã ra tay đoạt đi con dao nhỏ của Vưu Dạ Hoa rồi tiện đà vứt sang phía cây cột trong phòng. Lưỡi dao cắm phập vào cột ngập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/2496783/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.