Long Tử Nguyệt nghiêng đầu, chớp đôi hàng mi dài cong vút như cánh quạt hỏi: "Thật không?", Đông Lãnh đáp: "Nguyệt nhi còn sự lựa chọn nào khác sao ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời ta sao?". Ra vẻ ngẫm nghĩ đôi chút Long Tử Nguyệt gật đầu: "Đưa dược đây!", Đông Lãnh ngồi xuống chiếc ghế có hình thù lạ lẫm kia lắc đầu: "Nguyệt nhi phải tự thân qua đây, ngồi lên đùi ta để ta tự tay uy dược nàng mới được.".
U Minh Lang Vương trong lòng Long Tử Nguyệt khó chịu vùng vẫy muốn chạy xuống cắn nát đầu tên Đông Lãnh kia nhưng bị nàng nắm chặt chân lại, nàng lắc lư vòng eo từ từ tiến lại gần, ánh mắt màu máu mang vẻ mị hoặc nhìn thẳng mắt Đông Lãnh: "Ngươi đã hưởng thụ qua ta, cảm giác rất tuyệt và hiện tại cực kỳ sủng ta, bất quá ta không muốn hoan ái thì ngươi vĩnh viễn không bao giờ được ép buộc ta, nghe theo mọi lời ta sai khiến kể cả ta kêu ngươi đi chết ngươi quyết cũng không bao giờ được phản kháng lấy. Giờ thì tự xé y phục bản thân rồi ngủ một giấc đi.".
Đông Lãnh nhìn đôi con ngươi đỏ tươi câu hồn đoạt phách của Long Tử Nguyệt, nghe lời nàng nói thì thầm tựa ma chú rót thẳng đến não bộ hắn, hắn nhanh chóng tự xé y phục đúng theo lời nàng xong thì nằm vắt vẻo trên chiếc ghế ngủ. U Minh Lang Vương thoát khỏi cái ôm gò bó của Long Tử Nguyệt, đứng dưới đất dùng thần thức kêu lên: "Chủ nhân, người suýt dọa chết Tiểu U đó!". Long Tử Nguyệt cúi xuống túm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/79886/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.