Long Tử Nguyệt tóm lấy yết hầu Vô Phong cứ thế dùng tốc độ của Huyết tộc chạy đến tẩm cung nghỉ ngơi tạm thời của Hạ Tử Lân, nàng ném mạnh Vô Phong xuống nền đá lạnh lẽo truy vấn: "Ngươi vì sao năm lần bảy lượt đối nghịch với ta? Vốn ta nghĩ vì tình cảm lúc nhỏ giữa chúng ta, ngươi luôn luôn yêu thương bảo bọc ta nên nỗi hận ngươi tra tấn ta có thể bỏ qua, nhưng nỗi nhục mà ngươi gây ra ta nhất định sẽ bắt ngươi nếm trải.".
Vô Phong nằm trên đất ngẩng đầu lên nhìn Long Tử Nguyệt mỉm cười nói: "Nguyệt nhi, huynh đã từng mong mỏi chờ muội lớn nhanh để có thể cưới muội, sống cùng muội suốt quãng đời dài vô tận của Huyết tộc. Tuy nhiên thâm tâm huynh biết huynh không thể ích kỷ như vậy, muội có con đường riêng của muội phải đi, nhiều lúc huynh chỉ muốn bẻ gãy đôi cánh của muội đi...".
Long Tử Nguyệt cắt lời: "Dừng lại......", nàng ngồi xổm xuống vuốt nhẹ khuôn mặt mỹ mạo của Vô Phong, khóe miệng vẽ lên độ cong nhẹ tuyệt đẹp, giọng nói ngọt ngào: "Ca ca, chúng ta là huynh muội, dù cho là huynh muội không cùng huyết thống thì muội luôn coi ca ca là huynh trưởng, vĩnh viễn không bao giờ nên duyên phu phụ được.".
Đôi con ngươi Long Tử Nguyệt mang màu đỏ tràn đầy u buồn say lòng người nhìn thẳng vào đôi mắt của Vô Phong, âm thanh nàng chợt trở nên lạnh băng: "Từ nay về sau, ngươi chính là nô lệ của ta, chỉ cần ta có bất kỳ ý muốn nào, ngươi nhất định phải hoàn thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/79927/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.