Đêm ông hỏi tên mình, ở thời đại này không phải là chuyện nhỏ, cho dù là Chu Vân Dao quận chúa không sợ trời, không sợ đất, cũng cảm thấy tim đập loạn xạ, thật vất vả mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, Lý Mạnh đã dẫn đoàn kỵ binh đi xa, Chu Vân Dao không hiểu vì sao.
Nếu mọi ngươi đều hạ thấp giọng, nói không chừng có điều gì kiêng kị, mình cũng không cần sợ hãi như vậy, trên đường về thành, tốc độ cũng chậm hơn, không chạy nhanh như lúc trước.
Binh sĩ trên đầu thành Giao châu đều kỳ lạ, thầm nghĩ hôm nay rốt cuộc có việc gì mà gấp như vậy, chưa tới hai canh giờ đã ra vào thành tới hai lần, lúc vào thành, có thể nhìn thấy nhiệt khí hôi hổi trên ngựa. Sau khi vào thành, Lý Mạnh không quay về nhà mình, mà chạy thẳng tới phủ đệ của Chu đại nhân.
Hai bên nói chuyện với nhau vài lần, mặc dù là thổ lộ tình cảm, nhưng đều cảm thấy không được tự nhiên, một bên lo lắng sợ hãi, một bên cảm thấy đối phương có chút lỗ mãng, lúc nói chuyện tiếp, đều rất cẩn thận.
Nhưng với Lý Mạnh, người duy nhất có thể giúp đỡ hắn lại có kiến thức trong thành Giao châu này, cũng chỉ có một Chu cử nhân này. Từ góc độ khác mà nói, Chu cử nhân không ngốc nghếch lớn gan như Chu vân Dao, rất liều lĩnh, nhưng với Lý Mạnh lại quá quan trọng.
Người nhà đệ phủ Chu gia cũng biết vị tân nhiệm phòng giữ Giao châu - Lý Mạnh này, hơn nữa còn biết lão gia nhà mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-minh/930010/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.