“Xông lên phía trước, đâm”.
V́ để duy tŕ thế trận nghiêm chỉnh, việc di chuyển của binh lính trong trận đều phải theo nhịp trống hành tiến. Trên chiến trường, đội h́nh h́nh vuông của quân trường mâu chính là một toà thành di động, c̣n hỏa lực tấn công quân thù chính là hỏa thương binh.
Bây giờ hỏa thương binh v́ để bắn áp chế đang đối đầu với quân cung thủ Mông Cổ. Hơn nữa cả hai bên đang trong tầm bắn hiệu quả nên hỏa thương căn bản không có ưu điểm đáng kể nào. Một khi mất sự bảo vệ của hỏa thương binh, hàng ngũ quân trường mâu sẽ bộc lộ ra ngoài cho cung tên bắn chụm của đối phương.
Dưới t́nh huống như thế này, chú trọng di chuyển tập thể chưa phải là ư hay. Xông lên phía trước tấn công những cung thủ Mông Cổ kia mới là điều quan trọng nhất.
Lúc này khoảng cách giữa lính trường mâu và quân kỵ binh Mông Cổ là khoảng ba mươi bước, hơn nữa trường mâu có chiều dài. Cộng thêm trường mâu th́ lính trường mâu chỉ c̣n cách đám cung thủ Mông Cổ khoảng chừng hơn hai mươi bước mà thôi.
Lúc này liên tục có thêm cung thủ Mông Cổ gia nhập vào đội ngũ. Lúc này quân Mông Cổ tầng tầng lớp lớp, tư thế bắn đă cố định một chỗ. Trong mười tên th́ có chín tên xuống ngựa bắn, một tên ở lại dắt ngựa. Chưa nói ǵ là linh hoạt, nếu không có chiến thuật đột phá, chỉ sợ là quân trường mâu Đăng Châu sẽ bị bắn chết hết.
Tất cả các Thiên tổng, bả tổng đều lớn tiếng ra lệnh. Lính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-minh/930782/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.