Đối với quân đội thời đại này mà nói, đánh tan chính là đánh tan, nếu muốn thu nạp chỉ có thể đi tới khu vực an toàn ngoài mấy chục dặm. Nếu thu dụng ngay tại chỗ trên chiến trường, khả năng lớn sẽ là bị những đội ngũ c̣n có thể nắm giữ bại binh trong tay tách ra, vậy càng nguy hại lớn.
Kết quả lúc đại phương đội (đội ngũ h́nh vuông lớn) Măn bát kỳ giống như một gốc nhọn đánh vào trong trận h́nh quân Đăng Châu doanh Giao Châu, hoàn toàn không thèm hỏi han với binh lính tách ra, mà kỵ binh Mông Cổ chặn hai bên cũng thế, có thể giết liền giết, nhiệm vụ của bọn họ là bảo đảm để phương đội kỵ binh Nữ Chân trùng kích tới trước, về phần những thứ với không tới, th́ căn bản không thèm hỏi, bại binh phân tán trên chiến trường đối với bọn họ mà nói căn bản đă không c̣n sức chiến đấu.
Có điều, doanh Giao Châu vẫn là doanh Giao Châu, nó không phải là quân đội thời đại này, sự hỗn loạn của binh lính chạy tản không phải là v́ sợ hăi và kích động, mà là v́ bọn họ muốn làm thế nào để tiếp tục chiến đấu.
Mặc dù không phải là Vương Thao đứng ra, th́ sẽ c̣n có Lư Thao, Lưu Thao đứng ra, nhưng quan quân, sĩ quan, binh sĩ b́nh thường của doanh Giao Châu thậm chí là dân phu tráng đinh thuộc Sơn Đông, lúc bọn họ đang tác chiến đều không hề nghĩ ta đây v́ một nhà họ Chu, v́ một vị hoàng đế mà liều mạng tác chiến.
Bọn họ đều quên cả sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-minh/930784/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.