“Mẹ kiếp, các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, bà cô ta đây không làm nữa.”
___________________________________________
Yến hội đã bắt đầu một canh giờ rồi, Lân vương bởi vì thân thể không khỏe nên không đến, mà bên chỗ Tiên phi lại chẳng truyền lời gì tới, người cũng chưa có mặt, sắc mặt bí xị của Hoàng thượng ắt hẳn là bởi hai chuyện này đây. Hoàng thái hậu thấy bầu không khí hiện trường không tốt, như vậy để công chúa nhìn thấy thì không thích hợp, tuy không sợ quốc gia đó, nhưng truyền ra ngoài thì không hay ho gì lắm.
“Dạ.”
Lén nhìn Hoàng thượng một cái, Hỷ công công thấy Hoàng thượng không phản đối, mới yên tâm đi xuống, bộ dạng khập khiễng khập khà, hài hước lắm thay, khiến người ta thấy buồn cười.
Nhìn xem, đúng là có người cười rồi kìa, ánh mắt tức giận lia về phía nữ nhân ngu xuẩn phát ra tiếng kia, Hoàng thượng sắp sửa phát hỏa, Hoàng thái hậu vội nói:
“Công chúa, để cô chê cười rồi, Hỷ công công có thể khiến công chúa cười, cũng coi như là vật tẫn kỳ dụng!”
Nghe thấy lời của Hoàng thái hậu, thân hình của Hỷ công công rõ ràng là có hơi khựng lại, ông cũng nào có thích bộ dạng này, nhưng mông đau quá trời, nếu không nhờ linh dược của nương nương, thì bây giờ đến việc xuống giường cũng là cả một vấn đề nữa kìa.
“Hoàng thái hậu nương nương, sao Lân vương vẫn chưa tới? Chẳng phải hôm nay nên đến cả hay sao?”
Tình Nhiên mất hứng bĩu môi, phải biết rằng, nàng phải hạ quyết tâm lớn cỡ nào mới đi tìm Lân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/615146/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.