Bản chất của việc học là hiểu và nhớ, nhưng điều quan trọng nhất là phải biết cách vận dụng những gì đã học được.
Tiết tự học thứ hai mỗi buổi chiều, Thẩm Quân đều phải soạn ra một đề bài mới cho Hình Kính Dương, mỗi môn một đề.
Hắn rốt cục cũng giống như tất cả các bạn học bình thường chồng một đống tài liệu trên góc trái bàn học, chỉ bất quá hắn không phải vì bản thân mình chuẩn bị, mà là vì một người khác.
Thẩm Quân ra đề xong còn phải đem đống lời giải mà ngày hôm trước Hình Kính Dương nộp cẩn thận xem lại một lần.
Lúc này đối với hắn mà nói thực sự là đỉnh cao của thống khổ, từng tờ một, ngoại trừ phần đề mục ra, cơ hồ tất cả đều là màu đỏ sửa chữa, Thẩm Quân nhìn mà đau đầu.
Viết một hồi bút của hắn lại hết mực, đành phải vỗ vai người bàn trước, “Mượn bút đỏ.”
Ôn Văn lật lật hộp bút chì, “Hết rồi, ngày hôm qua không phải mới đưa cho cậu một cái sao?”
Thẩm Quân không khỏi thở dài.
Ôn Văn vốn dĩ cũng không quay lưng lại, nghe tiếng hắn thở ra liền giật mình, chuyện này lạ!
Cô nhanh chóng quay đầu lại phía sau, tay vịn lấy thành ghế, “Cậu mà cũng biết than thở? Có chuyện gì buồn nói ra để tớ vui vẻ một chút?”
Thẩm Quân nhìn cô một bộ cười trên sự đau khổ của người khác, trong giây phút hiểu ra vì sao vị lớp phó này lại không được lòng nhiều người như vậy —— quá thiếu đánh, cả người đều thiếu đánh.
“Này? Này! Thẩm Quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-tuy/1764254/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.