Lời nói của Nam Cung Cẩm như phát đạn trong làn sương khói làm cho tất cả mọi người giữa sân đều kinh ngạc.
Chỉ có người trong cuộc là Chân Linh vẻ mặt vẫn bình tĩnh mà ngồi trên xe lăn, đôi mắt sâu thẳm không người nào biết nàng đang nghĩ gì. Nàng nhìn cũng không liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩm một cái, trượt xe lăn hướng về phía Bích Ba.
Đến trước mặt Bích Ba, nàng vươn tay mạnh mẽ kéo Bích ba lại, ngón tay mảnh khảnh ôn nhu vì Bích Ba lau lệ. "Bích Ba, vĩnh viễn nhớ kỹ lời của ta, chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi, ngươi không cần phải cúi đầu trước bất kỳ kẻ nào."
"Tiểu thư..." Bích Ba rung động, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy cảm động nhìn Chân Linh.
"Đều thất thần làm cái gì? Còn không mau đem hai người này đem đi đánh ba mươi đại bản thật nặng cho bổn vương." Nam Cung Cẩm bị lời nói của Chân Linh đâm một nhát, nàng có ý tứ gì? Chẳng lẽ thân phận hắn đường đường là một Vương gia lại không quan trọng bằng một nha đầu sao?
Hắn vừa rồi kỳ thực là tức giận nên mới nói thế, nếu nàng khuất phục hắn nhất định sẽ không tàn nhẫn với nàng, chính là nàng lại quật cường không lĩnh tình như thế.
Được. Rất tốt. Như vậy bổn vương sẽ không khách khí nữa, bổn vương không tin ngươi thật sự không sợ chết.
Nam Cung Cẩm tức giận không thôi, đôi mắt lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, giống như con thú điên cuồng muốn cắn nuốt người.
Bọn thị vệ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-cot-an-sung-khi-phi-chi-muon-nang/51643/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.