Những người bịt mặt mang hồng y hai chân vừa chạm đất, vũ khí đã trong tay, xông vào hỉ đường.
Nói thì chậm, làm thì nhanh.
Mười mấy gia đinh đột nhiên từ hai bên hỉ đường lao ra, nghênh đón.
Nhất thời, tiếng binh khí giao nhau không ngừng vang lên bên tai.
Nhạc Lăng nói với Cố Tiểu Giáp: “Một câu vừa nãy là ám hiệu?” ( =))))))) Tội bạn Cố Tiểu Giáp bị kì thị )
Cố Tiểu Giáp ngây ra như phỗng, bị Nhạc Lăng vỗ hai cái mới phản ứng lại, la lên: “Có thích khách!”
Lão Đào ở bên ung dung nói: “Yên tâm. Ta đã an bài không ít người giang hồ có năng lực ở Cố phủ, chỉ cần gọi bọn họ đến là được.”
Cố Tiểu Giáp sốt ruột gãi tai, “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Tiếp tục.” Cố Xạ lãnh đạm nói.
Cố Tiểu Giáp sửng sốt: “Hả?”
Cố Xạ bình tĩnh nhìn Đào Mặc, dường như hết thảy mưa gió bên ngoài đều không ảnh hưởng đến suy nghĩ trước mắt y.
Nhạc Lăng cười híp mắt nói: “Không sai. Khó có người chịu cùng công tử nhà ngươi thấu hợp, nghìn vạn lần không nên thả chạy mất.”
Cố Tiểu Giáp bị tiếng chém giết bên ngoài làm rối óc, vất vả lắm mới đè nén suy nghĩ, đè nén khẩn trương và lo lắng, cao giọng hô: “Nhị bái cao đường.”
Cố Xạ và Đào Mặc song song xoay người, chậm rãi bái một lạy.
Hai pho linh vị trên cao đường, phảng phất như hai người trưởng giả hiền từ yên lặng ngắm nhìn.
“Phu… phu đối bái!” Đầu óc Cố Tiểu Giáp cuối cùng cũng linh hoạt lên.
Cố Xạ và Đào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/164503/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.