Tri phủ bị vấn đến sắc mặt trận xanh trận đỏ. Trước khi bắt Đào Mặc, hắn phái người điều tra bối cảnh Đào Mặc, nói là xuất thân từ nhà thương nhân, hiện đã sa sút, phụ mẫu đều mất, không quen ai trong triều. Một người như vậy đứng chỗ nào cũng nhìn ra là một quả hồng mềm mặc người cầm nắm, sao lại đột nhiên nhảy ra một tụng sư hùng hổ dọa người?
Hắn trừng Cố Xạ, mắt thoáng liếc sang sư gia.
Sư gia vội ho một tiếng, đứng dậy đến bên cạnh Tri phủ, “Đại nhân, đây là Cố Xạ có chút danh tiếng ở Đàm Dương huyện, nhưng nghe nói chưa từng lên công đường.” Danh tiếng của Cố Xạ ở Đàm Dương huyện là dựa vào tai miệng của Nhất Chuy tiên sinh cùng môn hạ của ông ta truyền ra, bản thân cũng không có sự tích gì kinh thiên động địa. Ra khỏi Đàm Dương huyện, danh tiếng Cố Xạ liền chìm ngập trong biển người mênh mông, dù cũng có người nhắc tới, cũng chỉ là một câu đệ tử của Nhất Chuy tiên sinh chưa từng lên công đường. Vị sư gia này biết cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
“Chưa từng lên công đường?” Tinh thần Tri phủ nhất thời phấn chấn, vừa rồi bị Cố Xạ liên tiếp chất vấn vấn đến đầu óc trở nên lờ mờ cuối cùng cũng tìm ra một tia sáng. “Thì ra cũng chỉ là một mao đầu tiểu tử không biết trời cao đất dày.”
Sư gia nói: “Việc này cần nhanh không nên chậm trễ.” Dao sắc chặt đay rối, thừa dịp sáng sớm lúc còn chưa có người đứng quan sát một gậy đánh chết, tránh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/164534/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.