“Thiếu gia.” Lão Đào thấp giọng nói.
Đào Mặc rất nhanh ngồi dậy trên chiếu, ba bước thành hai chạy đến trước song sắt, ép thanh âm xuống còn thấp hơn lão, “Sao lão lại tới đây?”
“Ta đến xem thiếu gia.” Lão Đào quan sát điều kiện trong lao phòng, hai mày nhăn lại thật sâu. U ám ẩm ướt không cần nói, ngay cả giường cũng không có, chỉ có chiếc chiếu không biết đã bị bao nhiêu người đạp lên, phía trên còn có chiếc chăn vừa bẩn lại vừa nhỏ.”Ta cứu thiếu gia ra ngoài!” Trước đây cũng bởi vì lão trước sợ lang, sau sợ hổ, không quả quyết thế cho nên Đào lão gia chết oan. Lúc này, lão tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Đào Mặc lắc lắc đầu nói: “Ta không đi.”
“Thiếu gia!” Lão Đào hơi đề cao âm lượng.
Đào Mặc vội vàng dùng tay ra hiệu suỵt, “Tri phủ đại nhân đã liệt ra tội trạng, ta khó thoát tội, vốn phải chịu phạt.”
Lão Đào nói: “Tri phủ là có ý nhằm vào người.”
Đào Mặc nói: “Nếu ta không có ngàn thương vạn lỗ, làm sao ông ta nhằm vào ta được?”
“Ngàn thương vạn lỗ?” Lão Đào cũng lười nghiên cứu lúc này có nên dùng ngàn thương vạn lỗ hay không, lại nói, “Lẽ nào thiếu gia đã quên lão gia mất thế nào sao?”
Đào Mặc sắc mặt phát trắng, cắn môi, ra sức lắc đầu nói: “Cũng bởi vì không quên, cho nên càng không thể đi.”
“Tri phủ không có quyền giam giữ thiếu gia.”
“Ta càng không có quyền vượt ngục.” Đào Mặc nói, “Rõ ràng biết người khác phạm lỗi, mình còn lỗi càng thêm lỗi, chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/164535/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.