Đàm thành có hoa đào rất đẹp, lúc này chính là lúc hoa đào nở.
Đào Mặc vén một góc màn xe lên, lẳng lặng nhìn cây đào nhô ra bên đường, xuân ý phảng phất trên cây đào không dấu hiệu lan tràn ra từ những nhị hoa đào.
Hách Quả Tử được Kim sư gia chỉ đường, dừng xe ngựa trước một tiểu điếm đằng trước.
Xe ngựa vì Hách Quả Tử và Kim sư gia ở đằng trước xuống xe mà lắc lư hai cái, Đào Mặc đang do dự có nên đánh thức Cố Xạ hay không, Cố Xạ đã tự mình ngồi dậy.
“Đến rồi.” Đào Mặc không tìm ra lời nào khác để nói.
Cố Xạ khẽ gật đầu, đứng dậy xuống xe.
Đào Mặc đang muốn theo xuống, lại bị Kim sư gia ngăn lại. Kim sư gia vừa vào trong vừa nói với Hách Quả Tử: “Ngươi dừng xe nơi này, ta đi đây một chút.”
Hách Quả Tử mơ hồ.
Trước cửa khách điếm không rộng, hai người họ chặn xe ngựa ở đây, khiến người khác không đi qua được. Cố Tiểu Giáp và Lão Đào chỉ đành dắt ngựa đến chuồng ngựa của khách điếm. Đợi bọn họ trở lại, vừa vặn Kim sư gia bưng đĩa màn thầu ra, đưa cho Đào Mặc, lên xe.
Lão Đào kéo hắn lại, “Đi ngay sao?”
Kim sư gia nói: “Nha môn Tri phủ nhiều quy củ. Bây giờ chúng ta tới đã là muộn rồi, theo lý mà nói, nói buổi chiều gặp, buổi sáng nên đến rồi.”
Cố Tiểu Giáp hừ lạnh nói: “Thật là phách lối.”
Kim sư gia nói: “Không vậy thì sao gọi là nha môn Tri phủ chứ.” Lão thấy những người khác không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/164536/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.