Đào Mặc líu ríu tự nhủ: “Không hề nghe nói gần đây có án mạng.”
Cố Xạ nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.”
Đào Mặc toát mồ hôi nói: “Thật ra về luật pháp triều ta, vẫn là Kim sư gia tinh thông. Ta chỉ thuận miệng nói liều mà thôi.”
Cố Xạ nói: “Phán Tang Tiểu Thổ vào phủ ta làm đầy tớ cũng là chủ trương của Kim sư gia?”
“Cái này lại không phải.” Đào Mặc đem những lời Kim sư gia nói với mình lúc đó thuật lại một lần, sau đó mới thở dài nói, “Sư gia nói mặc dù câu nào cũng có lý, nhưng lại không nói tới một chữ nào liên quan tới việc phán án thế nào, ta chỉ đành tự mình suy nghĩ mà thôi.” Hắn thấy Cố Xạ từ lúc bắt đầu nghe đến giờ khóe miệng cứ giương lên, trong lòng buồn bực, “Cố công tử thấy phương pháp của ta quá trẻ con buồn cười lắm sao?”
Cố Xạ nói: “Ngươi có từng nghe qua “tiểu đồng chơi đùa với đất bùn”* chưa?”
Đào Mặc cho là y chú ý đến thể diện của mình, không muốn ở trước mặt thừa nhận mới chuyển trọng tâm câu chuyện, cũng ngoan ngoãn đáp lời: “Nghe qua rồi.”
“Ngươi có thấy trẻ con buồn cười không?”
Đào Mặc nói: “Tuy có trẻ con, nhưng không buồn cười.”
“Có thể thấy chuyện trong thiên hạ không phải ấu trĩ thì sẽ buồn cười. Có đôi khi ấu trĩ cũng rất đáng kính trọng.” Cố Xạ chậm rãi nói.
Lúc này Đào Mặc lại chuyển sang vui vẻ.
Cố Xạ xem sắc trời, “Không còn sớm. Hay là đi dùng bữa tối trước đi.”
“Được.” Đào Mặc ngơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/164559/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.