Hai người trở về huyện nha, Đào Mặc tâm sự trùng trùng, đi thẳng về phòng không nói gì. Lại nói Lão Đào nửa đêm canh ba gọi toàn bộ tôi tớ dậy, kiểm kê nhân số một lần, quả nhiên thiếu một tên tiểu tư. Lão biết nhất định là người đã vẽ tranh, liền lấy khế ước người nọ đã kí ra, cất vào trong ngực áo.
Đến ngày hôm sau, Lão Đào sớm tinh mơ gõ cửa phòng Đào Mặc, thấy hắn đã thức dậy từ sớm, không khỏi buồn bực nói: “Thiếu gia sao lại dậy sớm vậy?”
Đào Mặc nói: “Xuất môn thăm bằng hữu.”
“Chẳng lẽ là vị Lô công tử đó?” Bọn họ mới đến, tạm thời chỉ có vị Lô Trấn Học này còn có chút giao tình đã uống cùng một chén trà.
Đào Mặc nói: “Không phải, ta muốn đi bái phỏng Nhất Chuy tiên sinh.”
Lão Đào cả kinh, ngay sau đó lại vui vẻ nói: “Thiếu gia lại giống ta đi muốn đến cùng một chỗ.”
Đào Mặc giật mình nói: “Ngươi sao cũng muốn…”
“Nhất Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung tiên sinh là người có danh tiếng ở bản địa, chúng ta mới tới Đàm Dương huyện, theo lý nên bái kiến.” Lão biết cường long nan áp địa đầu xà. Trong quan trường thường luôn có những người xuất thân bối cảnh hùng hậu làm quan đến địa phương đều bị một vố đau, có thể thấy được dân bản xứ là mạch trọng yếu. Trải qua những việc ở Mính Thúy cư tối qua khiến lão ý thức được thế lực tụng sư bản địa to lớn dường nào, không chỉ tiếu ngạo công đường, ngay cả bách tính cũng say sưa hứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/164607/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.