Lính Thổ Phồn chẳng biết tới từ lúc nào, dưới sự che chắn của bão tuyết tiến đến gần doanh trại mà các trạm gác không hề phát giác. Bão tuyết sắp tan, quân Thổ Phồn lợi dụng bóng đêm, đột ngột tấn công.
May mà trong đội ngũ các tướng sĩ đã dày dặn sa trường, đêm nằm gối giáo, nghe được kẻng báo động lập tức lao ra ngoài trướng.
Thiệu Chẩn đêm đó ngủ rất ít, người khác mới ra khỏi trướng hắn đã lên lưng ngựa.
"Thẩm Tứ! Mang theo năm mươi người bảo vệ Phó Đô Hộ!" Hắn rống to, dứt lời, mang theo một đội nhân mã hướng về phía tiếng gào thét của lính Thổ Phồn.
Trên bầu trời ở phía đông đã có một vệt sáng trắng nhưng dưới mặt đất bóng đêm vẫn đang bao phủ, vài ngọn lửa run rẩy trong gió. Binh lính Thổ Phồn từ trên đồi phía tây tràn xuống, tuyết tràn ngập, không nhìn rõ ra số lượng bọn chúng.
Phía bên cạnh lại truyền đến tiếng giao chiến, Thiệu Chẩn kinh hãi nhưng không thể tính toán nhiều, hét lớn một tiếng"Giết", xông về phía trước.
Gió lạnh mang theo những bông tuyết táp vào mặt, Thiệu Chẩn nắm chặt trường mâu, đâm tới một bóng đen, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, Thiệu Chẩn không kịp tra xét thương thế của hắn, linh hoạt nghiêng người né tránh một mũi tên, giương mâu lên, lại một tên lính Thổ Phồn ngã xuống.
Cách đó không xa truyền đến tiếng chém giết, có tiếng người rống to cùng tiếng lưỡi đao đụng nhau. Thiệu Chẩn nhìn sang thấy một người bị lính kỵ binh Thổ Phồn đánh ngã xuống đất, tên lính Thổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nu-de-cau/1449123/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.