Tiết Đình không ngủ nhiều, hắn ở lại trong thư phòng phụ thân rất khuya, lúc đi ra đã qua giờ Tý.
Viện hắn ở và viện của Ninh Nhi cách nhau không xa, hắn vừa đi vừa nghĩ tới chuyện lúc ban ngày cảm thấy không yên lòng. Nhưng này lúc đêm đã khuya, cửa viện của Ninh Nhi đóng kín, Tiết Đình nhìn một chút, đang muốn rời đi, lại liếc thấy đầu tường có bóng người thoáng qua.
Có trộm!
Tiết Đình lập tức hét lớn một tiếng, chạy đuổi theo.
Người nọ thân thủ mạnh mẽ, leo tường qua mái không để lại dấu vết. Tiết Đình cũng không kém, hắn theo một thân cây vượt qua tường, vốn quen thuộc trạch viện, nhìn hướng người kia chạy, theo đường gần nhất mà đuổi.
Ánh trăng tỏa xuống đường cái, vắng ngắt, Tiết Đình đuổi theo ra bên ngoài tòa nhà, tên trộm đã không thấy bóng dáng.
Hắn thở hổn hển, khẽ nheo mắt lại.
Đường phố này rộng rãi, nhà hàng xóm đều có tường cao. Tên trộm nếu muốn chạy xa đến không nhìn thấy, hoặc leo tường vào nhà khác đều không thể.
Duy chỉ có. . . . . . Hắn nhìn cách đó không xa, nơi đó có một cái ngõ giữa hai trạch viện, tối om, là một cái ngõ cụt.
Tiết Đình rút đao ra, từ từ đến gần.
"Đi ra đi." Hắn lạnh giọng nói, "Ngươi trốn không thoát đâu."
Không có tiếng trả lời.
Một lúc sau, một tia sáng hơi yếu phát ra từ lưỡi đao đập vào mắt hắn. Tiết Đình vội giơ đao đỡ, "Keng" một tiếng, lưỡi đao chạm vào nhau, trực diện đỡ một đòn, Tiết Đình cảm thấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nu-de-cau/1449161/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.