Trong nháy mắt, cả phòng yên lặng như tờ.
"Tây Vực?" Một hồi lâu, Ninh nhi cúi đầu lặp lại, âm thanh có chút run rẩy.
Tiêu Vân Khanh gật đầu, lấy ra một tờ giấy, đưa cho nàng: "Đây là ta chép lại ở quan nha, ngươi xem một chút."
Ninh nhi nhận lấy, thấy phía trên đóng dấu của quan phủ. Giấy viết là Mùng 1 đầu xuân, triều đình phong cho Tiết Kính chức An Tây Đô Hộ Phủ Trưởng Sử, Tiết Kính cùng toàn gia rời đi Tây Vực.
"Cậu ngươi nguyên ở Thương châu làm Lục sự, hiện giờ nhậm chức An Tây Đô Hộ Phủ Trưởng Sử, nếu gửi thư đi, khẳng định không khó tìm. Trong phố có nhiều thương lữ đi Tây Vực, nếu ngươi muốn đưa tin, ngày mai ta đi tìm người cho ngươi, chỉ là đường xá xa xôi, cần phải tốn một chút thời gian."
Ninh nhi không lên tiếng, gật đầu, Thiệu Chẩn lại thấy từng viên nước mắt lớn từ nàng rơi xuống.
Tiêu Vân Khanh có chút quẫn bách, nhìn về phía Thiệu Chẩn.
Thiệu Chẩn lắc đầu với hắn một cái, Tiêu Vân Khanh thở dài, xoay người đi ra ngoài.
"Ninh nhi." Thiệu Chẩn gọi.
Ninh nhi cúi đầu, vai hơi rung rung, âm thanh nức nở cũng không nén được nữa.
Thiệu Chẩn thấy nàng như vậy, cũng cảm thấy đồng tình.
Đoạn đường này của bọn họ, vốn tưởng rằng đến Thương châu là kết thúc, nào ai đoán được lại có biến cố nảy sinh.
Thiệu Chẩn nhẹ nhàng nắm hai cánh tay của nàng, quay người nàng lại.
Trên mặt Ninh nhi đã đầy nước mắt, thấm ướt cả váy: "Chẩn. . . . . . Chẩn lang. .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nu-de-cau/1449197/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.