Editor: Ddil
Quay Đầu Nhìn Lại Lý Khê Du
Từ nhỏ tôi đã biết mình không phải là người giỏi nhất.
Bởi vì không giỏi nhất, nên tôi cho rằng mình không có quyền đòi hỏi nhiều.
Cha mẹ ly hôn khi tôi còn nhỏ, sau đó tôi được mẹ đưa đến nhà của bà ngoại, cho đến khi được mười mấy tuổi thì được cha đón về nhà ông ấy.
Lúc đó tôi đối với cha hoàn toàn xa lạ. Một cô bé mười mấy tuổi được bà ngoại nhắc nhở phải luôn vâng lời phải luôn an phận, những lời đó như thần chú in sâu vào tâm lý của tôi. Tôi vẫn luôn nhớ rõ thân phận của mình, cho dù gia đình này cho tôi một chỗ ở, nhưng tôi cũng không phải là một phần của gia đình này. Tôi đã tự biến mình trở nên nhỏ bé như cát bụi, như vậy sẽ không bị người khác nhìn thấy. Nhiều lần tôi đã nghĩ rằng nếu tôi thật sự chính là cát bụi thì tốt biết mấy.
Lúc tôi đi học cũng không có thành tích đặc biệt tốt, cứ bình bình mà học cho xong đại học. Ra trường rồi lại phát hiện mình không có nơi nào để đi, giống như một mình đi vào trong sa mạc, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy một sa mạc bao la rộng lớn, đâu đâu cũng là đường, nhưng lại không có lấy con đường nào dành cho tôi.
Tôi có thể tưởng tượng được sự mờ mịt đó.
Chị gái sau khi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc thì được cha bố trí đi làm, chị ấy thích hợp làm công việc này, đồng thời chị ấy cũng có nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nu-thoi-dai/609014/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.