Đây là trại trẻ mồ côi Châu Âu điển hình vào đầu thế kỷ 20, mọi thứ xung quanh đều làm bằng gỗ, không có gì đặc biệt hay mới lạ.
Vì dầm mưa quanh năm nên gỗ rất ẩm ướt, giữa thời chiến thiếu thốn không có đèn dầu lẫn đèn điện, nên đêm tối vô cùng đáng sợ.
Ngoài trời đang mưa xối xả.
Vô số hạt mưa to bằng hạt đậu rơi ào ào từ trời cao bất tận như một con thú khổng lồ há miệng máu, nhe răng nanh.
Các tòa nhà cổ sắp mục nát như những chiếc quan tài đang kêu cót két. Mỗi âm thanh đều như giội vào lòng, khiến người ta bồn chồn sợ hãi.
Nhóm thực tập sinh còn sống run rẩy co ro giữa đêm đen sâu thẳm, vùi cả cơ thể và đầu vào ô vuông vách ngăn bằng gỗ ẩm ướt chật chội, không dám thở mạnh.
Cũng may hiện tại bọn họ đã biến thành con nít, bằng không với vóc dáng trưởng thành e rằng chẳng chui lọt lỗ chó để trốn như vầy.
Mọi người đang chờ đợi, lặng lẽ và tuyệt vọng cầu nguyện cho lần cuối cùng.
Xa xa, tiếng chuông lại vang vọng.
“Reng reng reng…”
Lẫn trong tiếng mưa xa xăm, tiếng chuông lạnh lẽo mù mịt quanh quẩn chứa đựng những lời thì thầm ma quái đáng sợ.
Lại phải tập trung.
Các thực tập sinh run bần bật.
“Làm sao bây giờ?”
Sau bao ngày qua có máu tươi của vô số người làm nền, nhóm thực tập sinh đã hiểu ý nghĩa của ‘tiếng chuông oán’.
Mỗi khi chuông oán reo lên, các thực tập sinh phải xuống tập hợp ở lầu một của trại trẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tap-sinh-vo-han/466608/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.